- Ngươi đỡ chưa?
Ta nhìn Hàn Niệm Chi ngồi trước mạn thuyền, gương mặt hắn xanh xao nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như cũ:
- Thân thể yếu đuối mới lên thuyền đã bị bệnh. Đã để tướng quân lo lắng!
Ta ngồi xuống trước mặt hắn, lắc đầu:
- Ngươi ở trên đất liền đã lâu, không quen sự dập dềnh ở biển cũng là tất nhiên thôi, không liên quan đến yếu hay khoẻ.
Hàn Niệm Chi mỉm cười, hắn nói:
- Nhìn trời có vẻ sẽ bão.
Ta nhìn những đám mây đen đang kéo đến, hẳn là bão to. Ta nói với Hàn Niệm Chi:
- Ngươi vào trong đi, đừng để mắc mưa.
Hắn mỉm cười, gật đầu đi vào nhưng vẫn mở cửa sổ ra nhìn. Ta bắn khói hiệu, mười con thuyền quây quần vào một góc, hạ buồm. Đàn Bội Sâm bao lớp ngoài cùng, bảo vệ thuyền vào giữa.
Mưa bắt đầu rơi. Sét rạch bầu trời làm đôi. Gió rít gào. Biển động mạnh tạo thành những con sóng dữ tợn, cao ngất. Ta nhìn mọi người đứng tập trung trong khoang, chỉ có Thuỷ Tịnh quân đợi lệnh ngoài mưa.
Những con sóng được Bội Sâm chặn bên ngoài, va vào thuyền căn bản không thấm vào đâu. Ta căng mắt nhìn qua làn mưa trắng xoá, những con Bội Sâm sừng sững tạo thành một bức tường màu đen vững chắc, ẩn hiện qua làn mưa. Những con Bội Sâm này còn nhỏ, mới có ba năm tuổi nên cần tới mười con, đợi thêm hai năm, khi thân hình chúng trưởng thành hoàn toàn thì chỉ cần ba con là đủ.
Bắn hoả hiệu, Thuỷ Tỉnh quân trên đầu Bội Sâm điều khiến chúng đóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoang/2423454/quyen-2-chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.