Ngày Thời Việt ra tù, đám Khích Hạo, Hác Kiệt đến đón. Họ cười đùa ầm ĩ, Hác Kiệt vuốt cái đầu trọc của Thời Việt: "Hừ, thế này mà vẫn đẹp trai chết đi được!".
Thời Việt cười, gạt tay anh ta ra, giật lấy mũ của anh ta, chửi: "Ai cho mày tùy tiện sờ đầu ông hả? Tối nay cạo trọc đầu mày...".
Vừa giật chiếc mũ ra, phía dưới là một cái đầu bóng loáng.
Thời Việt ngớ người, lại thấy Khích Hạo và các anh em khác cũng đồng loạt bỏ mũ ra...
Tất cả đều trọc đầu, da đầu xanh xanh.
"Anh Thời!".
"Anh Thời! Anh nhìn này!".
"Anh Thời...".
Khích Hạo đấm vào người Thời Việt: "Chỉ là mấy sợi tóc thôi mà! Anh em cùng nuôi tóc với anh, xem tóc ai mọc nhanh!".
Mắt Thời Việt ướt ướt, ôm mỗi người một cái thật chặt.
"Anh em!".
Khích Hạo hút một điếu thuốc, "Anh Thời, em bán Mộng Cảnh Tỉnh Táo rồi. Sau này, em lại theo đuôi anh xin bát cơm".
"Đúng thế! Trông vào anh cả đấy, anh Thời!".
"Đưa anh em cùng đi làm giàu!".
"Tranh thủ lúc còn trẻ, lập một công ty, lên sàn chứng khoán đi!".
...
Một đám đàn ông được gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài, liền nhiệt huyết sục sôi kháo chuyện ầm ĩ một lúc lâu. Khích Hạo thấy ánh mắt Thời Việt bất giác nhìn xung quanh, liền cười hỏi: "Sao thế? Anh Thời? Nhớ bạn gái à?".
Thời Việt chỉ cười.
Một năm trong tù, anh và Nam Kiều không hề gặp mặt. Nam Kiều từng xin được gặp anh một lần, nhưng anh từ chối.
Anh thực sự không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-nam-co-cay-cao/44367/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.