Thời Việt đi về phía Nam Kiều đang ngồi tựa vào thành bể.
Khẩu súng vẫn ở trong tay anh.
Tay Thường Kiếm Hùng giơ lên sau lưng anh, dường như nặng tựa ngàn cân, cuối cùng lại từ từ hạ xuống trong đau khổ. Anh nhìn Nam Kiều, phát hiện Nam Kiều đang lặng lẽ nhìn anh. Đôi mắt phượng vừa đen láy vừa thấu suốt dưới ánh đèn trắng lạnh.
Anh nhìn thấy trong mắt Nam Kiều có sự biết ơn, nhưng cũng có rất nhiều cảm xúc khác nữa.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp nơi, thậm chí có một chiếc máy bay trực thăng đang bay tới.
Nam Kiều biết, bố cô đến rồi.
Thời Việt dìu Nam Kiều đứng lên, một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy một bàn tay lạnh ngắt khác. Hai người bước xuống cầu thang, phía dưới đã có thể nghe thấy tiếng cảnh sát nói vào bộ đàm.
Rất nhiều người đã đến.
Nam Kiều đột nhiên đứng lại.
"Thời Việt, chúng mình chạy đi".
Thời Việt nhìn cô. Cô ngước gương mặt trắng bệch, không chút huyết sắc lên, đôi môi mỏng vẫn tím ngắt. Nhưng ánh mắt cô bỏng cháy kiên nghị.
Cô nói: "Thời Việt, đưa em chạy đi! Giống như tối hôm đó"
Anh gật đầu: "Tùy em".
...
Họ đi qua một hành lang khác, theo đường thoát hiểm tránh né cảnh sát, nhà báo và những người khác đang ào tới như nước lũ. Nam Kiều biết trong đó có cả người nhà cô.
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn ở bên Thời Việt. Cô lấy điện thoại của Thời Việt trong túi áo jacket ra, gửi cho bố một tin nhắn:
"Con rất ổn. Đừng lo lắng. Sáng mai gặp bố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-nam-co-cay-cao/44369/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.