Tiểu Nãi Bao có chút không thở nổi, một đôi mắt to tròn xoe đầy ấm ức, bộ dáng nhỏ bé đáng thương vô cùng tội nghiệp.
"Nãi Bao, vì sao tên xấu xa đó lại xuất hiện? Đã qua một ngàn năm, ta đã chết một ngàn năm, hắn còn chưa chịu buông tha cho ta sao? Không phải ta chỉ nhìn hắn sờ soạng hắn thôi sao, rốt cuộc là mối thù không đội trời chung như thế nào khiến hắn dây dưa ngàn năm với ta?"
Phượng Tầm dùng sức chà đạp Tiểu Nãi Bao hai cái.
Thiếu chút nữa Nãi Bao không thể hô hấp, nó vội vàng ho khan hai tiếng: "A Tầm, có thể nhận sai người hay không?"
"Không thể nào!" Phượng Tầm nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc trước ta nên một đao đâm chết tên khốn kia. Sau khi bị hắn đuổi giết nhiều năm, ta không nên vì vài phần sắc đẹp của hắn mà thương tiếc! Cứu cho hắn sống lại!"
Tiểu Nãi Bao: ".. Nhưng mà dường như hắn không biết người."
Phượng Tầm dừng bước, đôi mắt nàng hơi nheo lại, đáy mắt lóe lên một tia âm hiểm rồi biến mất.
"Quả thực, dường như hắn không nhớ rõ ta, cho nên.. ta có thể báo thù?"
Năm đó tên khốn kia đã ép bức nàng vô cùng thê thảm.
Đương nhiên, nếu không phải vì hắn, có lẽ năm đó nàng cũng không đạt được thành tựu trở thành chí tôn.
Phượng Tầm dừng bước chân, ngừng phía trước linh phù quán.
Linh phù quán này chính là chỗ bán linh phù lớn nhất Vọng Kinh. Giá cả rất cao, chỉ có những quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-ngu-cuu-chau/2082493/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.