Đồng tử ta co rút: "Tô Tầm Nguyệt? Sao có thể?" Hình ảnh thiếu nữ kiêu căng trong ký ức chồng lên gương mặt Tề Ngọc: "Nhưng nàng ta rõ ràng là đích nữ Tướng phủ…"
"Vấn đề chính là ở chỗ này." Vương Thanh cau mày: "Nếu không có Tề Ngọc, nàng ta chính là đích nữ của Tướng phủ. Nếu có Tề Ngọc, vậy thì…"
Đột nhiên mắt ta mở to: "Nàng ta là giả…"
Đúng vậy, nếu muội muội ruột của Tề Ngọc đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, nàng nhất định sẽ nhận huynh trưởng. Nhưng nếu nàng ta thân phận cao quý, được nuông chiều từ bé, lại chiếm đoạt thân phận của người khác, nàng ta tuyệt đối sẽ không nhận Tề Ngọc, thậm chí… sẽ giết người diệt khẩu.
Chúng ta lại chưa từng nghĩ đến phương diện này, ta lại bắt đầu hối hận không thôi.
Thấy ta như vậy, Vương Thanh thở dài: "Cũng trách ta quá nóng vội, vừa có tin tức liền nói cho Tề Ngọc, cũng không điều tra kỹ càng."
Ta lắc đầu, đang định nói thì bên ngoài vang lên tiếng gọi: "Tìm thấy Tiểu Quả Tử rồi!"
Khi Tiểu Quả Tử được người ta khiêng vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút máu. Ta ôm nó, lo lắng đến rơi nước mắt: "Tiểu Quả Tử… Tiểu Quả Tử…"
"Đại phu đã xem qua rồi, không có gì đáng ngại, thằng bé này mạng lớn, biết bơi, người của chúng ta tìm thấy nó ở ven sông."
Tiểu Quả Tử hé mắt, nhìn thấy ta, nước mắt liền tuôn ra không ngừng:
"Sở Sở tỷ tỷ, muội muội của Tề Ngọc ca ca, nàng ta là người xấu… Nàng ta hại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-niem-tu-moc-that-thu/2720222/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.