Ngoại truyện: Tề Ngọc Ta không phải người tốt lành gì. Lần đầu gặp Sở Sở, ta đã động lòng. Nàng là cô nương xinh đẹp nhất ta từng gặp. Nhưng cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại bị người ta làm hại đến nông nỗi này. Ta rất đau lòng, ta nghĩ ta tuyệt đối không thể bỏ nàng lại đây, lỡ như có kẻ xấu mưu đồ bất chính với nàng thì sao. Nàng rất gầy, thật ra ta cõng nàng chẳng hề mệt. Trái lại còn muốn cõng nàng thêm một lúc nữa. Nàng là một cô nương rất lương thiện, nghe chuyện của ta liền lặng lẽ lau nước mắt. Nhưng nàng không biết yêu quý bản thân mình. Trên người bị thương cũng không chịu bôi thuốc. Ta nghe nàng thì thầm: "Thân thể xấu xí rồi thì không cần hầu hạ đàn ông nữa..." Ta rất xót xa cho nàng, ta trèo qua mấy ngọn núi để có thể hái thuốc về. Ta muốn nàng biết, nàng rất tốt, nàng phải yêu quý bản thân mình, cũng xứng đáng được yêu thương. Nàng lại đỏ hoe mắt, ta luống cuống tay chân, ta thề sau này tuyệt đối sẽ không làm nàng khóc nữa. Nghe nói ta muốn tìm muội muội, nàng rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ có người thân nhớ đến. Ta thật sự rất muốn nói với nàng rằng, nếu không tìm được người nhà của nàng, ta sẽ làm người nhà của nàng. Sau đó, chúng ta trải qua một quãng thời gian yên ổn dài lâu. Cảm giác này... giống như chúng ta là cặp vợ chồng rất đỗi bình thường. Mỗi ngày nàng chăm lo việc nhà, còn ta thì ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình. Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-niem-tu-moc-that-thu/2720232/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.