Vào một ngày 2 năm sau.
Dung Chỉ đưa Sở Ngọc trở lại Giang Lăng thăm một người. Giải quyết xong chuyện riêng phiền toái của sư đệ, Quan Thương Hải ở lại nhà cũ, ngoại thành Giang Lăng. Lúc này trên mặt nước, băng đang tan, gió xuân vẫn còn lạnh lẽo. Quan Thương Hải ngồi câu cá bên suối, giống như lúc Sở Ngọc nhìn thấy hắn lần đầu tiên. Hai năm qua, trông hắn chẳng khác chút nào, vẫn dáng vẻ tản mạn khiêm nhường đó. Nhưng lúc nghe thấy Dung Chỉ tới, khuôn mặt hắn rõ ràng tỏ vẻ không vui. Lập tức hai huynh đệ giả bộ khách sáo: “Dung Chỉ sư đệ!” “Thương Hải sư huynh!” Sở Ngọc thấy Dung Chỉ mỉm cười mà Quan Thương Hải chỉ khẽ cười nhạt, cảm thấy rất thắc mắc, không hiểu giữa bọn họ có chuyện gì. Theo lệ thường mà suy đoán, chắc lại là lỗi của Dung Chỉ. Biết có Sở Ngọc ở đây, Quan Thương Hải cũng dịu giọng hơn, chỉ nói: “Trong nhà hết gạo rồi, nếu ngươi muốn nghỉ lại thì phải vào thành một chuyến!” Dung Chỉ mỉm cười, không hề phản bác, lập tức xoay người rời đi, để Sở Ngọc ở lại. Sở Ngọc khoác áo lông cừu trắng rất dày. Trời đã sang xuân mà chưa ấm áp. Gió thổi mang theo cảm giác đìu hiu, không khí vẫn còn lẩn quất bóng dáng mùa đông. Quan Thương Hải cầm lấy cần câu. Dung Chỉ đi rồi, còn lại hắn với Sở Ngọc hình như hơi buồn tẻ. Bây giờ cũng chẳng biết làm gì, hắn bèn hỏi: “Hai năm qua, các ngươi đi những đâu?” Sở Ngọc khẽ cười: “Đi rất nhiều nơi!” Dung Chỉ biết tâmTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tu-hoang/570187/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.