Thích một người là chuyện hoàn toàn, hoàn toàn không thể tự chủ.
Giá như không gặp nàng, thì tốt biết bao… Thiên Như Kính đã từng không chỉ một lần nghĩ như vậy. Nếu chưa từng nói chuyện với nàng, chưa từng nghe giọng nói ấy, thậm chí chưa từng nhìn thấy khuôn mặt ấy… thì tốt biết bao… Nhưng nếu như vậy, hắn sẽ có cảm giác hối hận tiếc nuối, hoặc không hẳn là hối hận tiếc nuối, mà là đơn điệu trống rỗng. Nếu như thế, phải chăng sẽ không cảm nhận được đầy đủ dư vị của cuộc sống? Thiên Như Kính đã từng xem rất nhiều, cũng biết rõ rất nhiều. Những thứ có trong vòng tay giúp tầm nhìn của hắn rộng lớn hơn hẳn người thường. Hắn biết rõ về năm nghìn năm lịch sử, biết rõ đời sau sẽ thế nào, cũng đã từng xem thứ phát ra hình ảnh âm thanh (phim truyền hình, điện ảnh, video…),cũng biết rất nhiều kiểu người. Nhưng với người khác, hắn chỉ lẳng lặng chứng kiến, không chút cảm xúc. Giống như vầng hào quang màu xanh nhạt bao quanh cơ thể hắn, tròn trịa hoàn mỹ, không chút khe hở, ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài. Nhưng, chỉ riêng nàng xâm nhập vào thế giới của hắn. Vào thời điểm không thích hợp, không thể lường trước, xâm nhập vào thế giới của người không phù hợp là hắn. Bởi vì nàng mà cảm thấy không gian thơm ngát, ánh mắt lấp lánh mơ hồ. Nhịp tim vốn nhẹ nhàng hư ảo, nay vì nàng mà trở nên dồn dập. Nhưng điều này không thể. Nàng là người nhất định phải tiêu vong. Trao tình cảm ột người nhất địnhTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tu-hoang/570188/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.