Trong phút chốc, Dung Chỉ cảm thấy lạnh giá đến tận đáy lòng, ngón tay run rẩy. Vốn là người vững vàng tỉnh táo, trong cuộc đời, hắn chưa từng trải qua thời điểm nào sợ hãi như lúc này.
Hắn ở đây… sợ hãi. Nỗi sợ hãi tưởng như bóp nghẹt trái tim. Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, Dung Chỉ hít một hơi thật sâu. Không khí giá buốt nhanh chóng rót đầy lồng ngực. Vẻ đờ đẫn trong mắt chuyển thành tỉnh táo. Bây giờ không phải lúc ngồi lo sợ. Đầu tiên cần phải xác định, Lạc Dương bên kia có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không. Tuy chuyện trùng hợp khiến tim hắn đập nhanh, nhưng thư tín chậm trễ chưa chắc là do phát sinh chuyện xấu. Quan tâm sẽ bị loạn. Chỉ có điều Lạc Dương cách Bình Thành những hai nghìn dặm, trong khoảng thời gian ngắn, hắn chưa thể điều tra được tình hình. Lúc này, Dung Chỉ không khỏi nghĩ tới vật dụng thời hiện đại mà Sở Ngọc kể: “điện thoại”. Giá lúc này có điện thoại thì tốt biết bao! Ở Lạc Dương vẫn có người của hắn, là quản gia kiêm hộ vệ của Sở Ngọc, phụ trách bảo vệ sự an toàn cho nàng. Nếu Phùng Đình muốn xuống tay với nàng, thì người kia có thể ngăn trở phần nào. Cho dù biết Lạc Dương xảy ra chuyện, thì hắn cũng không thể cứu người kịp thời. Tỉnh táo áp chế rối loạn, Dung Chỉ hơi trầm ngâm, lập tức quyết định dứt khoát. *** Dung Chỉ phái người đến gặp Quan Thương Hải, mời hắn tới, còn dặn là có việc cấp bách. Trong lòng Quan Thương Hải cảm thấy kỳ lạ:Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tu-hoang/570247/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.