Hôm ấy là ngày sinh nhật Lăng Hạo Cẩn, tôi tới cửa hàng trước cổng trường mua tặng cậu ấy một món quà đặc biệt.
“Này, cậu phải chăm sóc nó cẩn thận đấy!”
Khi tôi đưa chậu hoa tận tay Lăng Hạo Cẩn, cậu ấy dường như muốn sụp đổ. Lăng Hạo Cẩn trợn mắt há miệng quan sát chậu đất trơ trụi, không tin nổi: “Cái này là cái gì?”
“Hoa oải hương!”
“Đâu? Tớ chỉ thấy một chậu đất thôi mà.”
“Đương nhiên là do nó còn chưa mọc.” Tôi kiên nhẫn giải thích cho cậu ấy nghe: “Tớ vùi hạt giống vào đấy, còn cậu chăm sóc cho nó.”
“Hạ Lam Thường.” Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt u ám: “Có lẽ đây món quà… tệ nhất mà tớ nhận được trong năm nay đấy!”
Tôi không thèm để ý, vừa cười vừa vỗ vào bả vai cậu nói một tràng. Ví dụ tôi muốn cậu ấy rèn luyện một chút, nghề làm vườn là một phương pháp rất tốt để rèn luyện tính cách của cậu, ví dụ như để cậu ngửi hương hoa oải hương trong khi làm bài sẽ tăng xác suất chính xác, ví dụ như… rất nhiều, rất nhiều,…
Nhưng, tôi biết rằng, tất cả chỉ là cái cớ.
Thậm chí, ngay cả Provence, cũng chỉ là cái cớ.
Khó khăn lắm Lăng Hạo Cẩn mới chen vào được giữa những lời diễn thuyết không ngừng nghỉ của tôi. Cậu ấy giơ tay đầu hàng: “Rồi, rồi, tớ chăm sóc nó là được chứ gì, hy vọng có thể trồng ra một cô bạn gái.”
Lăng Hạo Cẩn là một người rất dễ bị phân tâm, tôi nghi ngờ rằng chỉ vừa quay lưng là cậu ấy đã quên hết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/provence-doi-cho/26460/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.