Sau đó, ngày thứ năm cũng tới.
Ta nghĩ Tiểu Kiệt chắc là phải nghỉ một tiết học bởi vì mới bốn giờ rưỡi hắn đã tới bệnh viện.
Ta cũng không hỏi nhiều, khi hắn tới rồi ta thu dọc đồ đạc chuẩn bị đến trường.
Từ bệnh viện đến trường học mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, ta đến trường đã là giờ tan học, ta trực tiếp đi đến văn phòng của lão sư.
Trên cửa phòng có tấm biển "Mời vào", trong phòng có ánh đèn, ta nghĩ lão sư chắc đang ở trong phòng.
Ta hít một hơi thật sâu, gõ cửa.
"Mời vào." Giọng nói lão sư từ bên trong vọng ra.
Ta mở cửa, đi vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Ngươi đến rồi. Gần đây làm sao vậy?" Lão sư nhìn ta hỏi.
Nhưng ta lại nghe không ra cảm xúc trong giọng nói của lão sư.
"Lão sư, thực xin lỗi, nhà của ta có chút chuyện xảy ra, cho nên gần đây không có tới lớp." Ta nói.
Thật ra, ta cũng không muốn để lão sư biết chuyện của mẹ, bởi vì trong suy nghĩ của ta, nghỉ học là nghỉ học, dù có là lý do gì cũng không thể thay đổi thức tế là "Ta không có đi học", thậm chí đối với một vài lão sư, lý do nghỉ học, nghe ra lại giống như "Nói sạo".
"Là chuyện rất nghiêm trọng sao?" Lão sư lại hỏi.
Ta gật đầu.
"Nếu là chuyện nghiêm trọng đến độ làm cho ngươi nghỉ học đến ba tuần, vậy có thể nói cho lão sư biết không?" Lão sư nhẹ giọng hỏi.
"Ta..." Ta ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập quan tâm của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ps-1437/975568/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.