Ánh mắt nàng trong suốt, không hề chớp mắt nhìn mình, không giống như đang nói đùa.
Kỳ Huy nói: “Đừng đến quấy rầy trẫm.”
“Sao lại quấy rầy chứ.” Trần Uẩn Ngọc biết hắn không cho phép nên thuyết phục, “Thiếp sẽ ngủ trong chăn của mình, chỉ chuyển lại gần hơn một chút để tựa vào đầu hoàng thượng thôi.”
Kỳ Huy liếc nhìn nàng.
Nàng chỉ mặc trung y, mùa này trung y còn rất mỏng, nàng quỳ bên cạnh hắn, hơi khom người, vòng một đầy đặn, vòng hai mảnh khảnh, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta nghĩ miên man, nàng còn muốn nằm gần như vậy, chẳng biết có chủ ý gì nữa? Lẽ nào vừa rồi thái hậu bảo nàng sao, không thể nào.
Hắn hỏi: “Rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
Nghe vậy, Trần Uẩn Ngọc không kiềm lòng được nói lí nhí: “Thái y vừa nói, bên cạnh hoàng thượng không thể không có người, tuy rằng thiếp và ngài nằm cùng giường nhưng khoảng cách hơi xa, còn cách một cái chăn nữa, thiếp hoàn toàn không thể biết hoàng thượng có ổn hay không, cũng không nghe được âm thanh gì, nên thiếp muốn nằm gần một chút.”
“Hoàng thượng, được không ạ?” Nàng thỉnh cầu.
Kỳ Huy không nói gì.
Trong điện nhất thời yên tĩnh, không khí dường như ngừng lại, chỉ có tiếng côn trùng kêu bên ngoài.
Một lát sau, hắn mới thản nhiên nói: “Nàng sợ tối nay trẫm chết sao?”
Câu này quá xui xẻo, Trần Uẩn Ngọc không dám nói thật, nên chỉ cúi thấp đầu, cắn môi.
Kỳ Huy đột nhiên khẽ cười.
Giọng cười này hơi kỳ lạ, không nói rõ là vì sao như có chút thê lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-trinh-tu-va-cua-hoang-de/2322442/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.