Edit: Lee.
Sáng sớm, hai người gần như cùng tỉnh lại, bắt gặp ánh mắt đối phương, hoàn toàn không đề cập đến chuyện đêm qua.
“Chào buổi sáng!” Lâm Tây Canh lên tiếng trước.
“Chào buổi sáng!” Lưu Ỷ Nguyệt khàn giọng trả lời, sau đó xoay người xuống giường, thấy bé vẫn còn ngủ say trên giường nhỏ.
Lâm Tây Canh nhìn cô khom lưng, thầm nghĩ cô thật giỏi che giấu cảm xúc, bóng lưng mảnh mai ấy, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu tâm tư? Lâm Tây Canh rất muốn hỏi cô, nhưng chắn chắc, Lưu Ỷ Nguyệt sẽ không nói cho anh.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, mọi chuyện vẫn như cũ, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Giống như tủ kính ngoài cửa hàng, ngăn nắp sang trọng, nhưng bên trong, tất cả đều là giả dối. Hai người cũng vậy, đều cố gắng xây dựng, cố gắng duy trì.
Sau khi bé bị bỏng cũng có một số việc ngoài ý muốn phát sinh. Bà nội đến đều báo trước, lúc đến cũng không khoa chân múa tay, mỗi lời nói đều vô cùng áy náy với bé. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn lạnh lùng chống đỡ như trước, Khương Tố Trân dù tức giận trong lòng nhưng cũng không dám nói thẳng.
Lưu Ỷ Nguyệt hung hăng vứt bộ trà cụ hại người kia vào thùng rác. Khi Khương Tố Trân thấy bộ trà cụ mới tinh trong tay con dâu thì ngây ra một lát, Lưu Ỷ Nguyệt nhận ra nhưng vẫn đặt chén trà đến trước mặt bà. Khương Tố Trân ngẩng đầu, lập tức gặp phải ánh mắt lạnh như băng, không khỏi phát run một cái.
Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống cạnh Khương Tố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-yeu-le-tu/96747/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.