"Tam thúc..." Mặc dù lúc An cô nương phải đối mặt với chuyện sắp bị Dạ Dao Quang đem luyện hóa nhưng nó vẫn cắn răng chịu đựng đau đớn. Sau khi An cô nương nhìn thấy An tam gia, nó liền hiện lên vẻ mặt lo lắng của một đứa bé.
"Tam thúc, con không đau."
An tam gia lập tức nhắm hai mắt, nước mắt không thể cầm được cứ chảy xuống.
Minh nhi nói với tam thúc, con không đau.
Những lời này giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim của hắn khiến hắn nhớ lại sáu năm trước, lúc trước Minh nhi còn là một đứa bé năm tuổi trên mình đầy vết thương như thế này đứng trước mặt hắn. Hắn hỏi Minh nhi có đau không, Minh nhi vụng về lau nước mắt cho hắn rồi nói: Tam thúc, con không đau.
"Là tam thúc có lỗi với con, là An gia chúng ta có lỗi với các người..." An tam gia quỳ gối trước mặt An cô nương. Mặc dù lúc này hạt mưa đã nhỏ đi rơi xuống trên mặt của hắn nhưng vẫn không thể che được nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt, quả đấm của hắn hung hăng nện xuống mặt đất mãi cho đến khi máu loãng chảy ra.
"Tam thúc, tam thúc, người đừng làm như vậy, người đừng như vậy nữa, con van xin người, tam thúc..." An cô nương muốn ngăn lại hành động của An tam gia nhưng lại không thể chạm vào người của An tam gia.
An tam gia gần như rơi vào trạng thái không thể kiềm chế được nỗi đau lớn trong lòng nên hắn ta không thể nghe được giọng nói của An
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657361/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.