Một vài tia sáng ngũ sắc bay ra từ chỗ khe nứt, địa cung dâng lên một tầng sáng mông lung như một đàn đom đóm bay lên. Từng vết nứt đều như dâng lên một chùm tia sáng, ánh sáng rự rỡ sách chói mắt chớp nháy.
Dạ Dao Quang vươn đầu ngón tay vẫn còn vết máu lúc trước chạm vào ánh sáng từ mặt đất bay lên, ánh sáng dạng hình xoắn ốc thoát ra càng lúc càng nhiều, nhanh chóng bao phủ cả người Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm.
"Là lão đầu." Khóe môi khô khốc của Dạ Dao Quang hơi cong, nở ra một nụ cười sáng chói.
Dù đầu cô rối bù nhưng nụ cười vui sướng xuất phát từ trong lòng vẫn sáng rực dưới ánh ngũ sắc, rực rỡ mê người.
Rất lâu sau, một hình bóng xuất hiện trong vầng sáng, nước mắt Dạ Dao Quang lại rơi xuống, cô lẩm bẩm kêu: "Lão đầu."
Hình bóng quanh quẩn trong vầng sáng cười hiền hòa với cô. Ông im lặng vẫy tay với cô, một luồng ánh sáng bay tới vây quanh Dạ Dao Quang. Vết thương, vết bẩn trên người Dạ Dao Quang trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, ngay cả nội thương đau đớn trên người cô cũng lập tức hết hẳn.
Một luồng sáng chợt bay ra ngoài, bay ra từ trung tâm địa cung.
Và rồi Dạ Dao Quang vừa cười vừa khóc, ngóng nhìn theo Hư Cốc quanh quẩn bên trong luồng sáng rồi biến mất...
"Đây... đây chính là phi thăng sao?" Giọng Tô Bát không kìm chế được run rẩy.
"Trạm ca!" Dạ Dao Quang xoay người ôm Ôn Đình Trạm thật chặt.
Lần này không phải đau lòng, mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657578/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.