Mãi đến lúc ăn cơm, vẻ mặt Dạ Dao Quang cũng không được tự nhiên. Sức chịu đựng trong lòng Ôn Đình Trạm mạnh hơn cô nhiều, cậu rất lạnh nhạt ngồi xuống. Trước nay Dạ Dao Quang ăn cơm chưa hề im lặng, ngay cả mấy người Tiêu Sĩ Duệ không nhịn được muốn hỏi gì đó cũng bị cô mượn cớ ăn ngủ không được nói lấp liếm cho qua. Ăn xong lại càng mệt nên cô về phòng trùm đầu đi ngủ.
Nhưng lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.
"Muội sao vậy?" Qua Vô Âm cũng quay về nghỉ ngơi, thấy Dạ Dao Quang mất hồn mất vía như vậy liền hiểu lầm:
"Hư Cốc chân quân có thể phi thăng là chuyện tốt, chúng ta phải mừng thay cho người."
"Ừ." Dạ Dao Quang biết Qua Vô Âm hiểu lầm, nhưng vẫn thuận thế gật đầu:
"Tuy lòng muội phiền muộn nhưng lại vui mừng hơn. Lão đầu giúp muội thấy được hy vọng, thì ra phi thăng chưa bao giờ mờ ảo vô định như trong truyền thuyết, mà có tồn tại thật sự."
"Đúng, nên muội và tỷ đều phải cố gắng." Lần này Qua Vô Âm kiên định gật đầu thể hiện nhận thức tương đồng.
Dạ Dao Quang nghe vậy, xoay chuyển ánh mắt: "Ai da, trước đây không lâu, là ai nói phải tìm người thường, sống hết quãng đời còn lại?"
"Nha đầy thối, chỉ biết ghẹo tỷ." Qua Vô Âm không khỏi bóp thịt mềm bên hông Dạ Dao Quang.
"Ha ha, đừng đừng đừng, muội sợ nhột..."
"Thì ra muội sợ nhột, tỷ đây phải cù thêm một chút."
"Muội sai rồi, muội sai rồi, a..."
"Xem muội còn dám xem thường tỷ nữa không. Hứ..."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657579/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.