“Ừm! Mạch đại ca nhất định không xảy ra chuyện gì đâu!” Dạ Dao Quang hít một hơi thật sau để điều chỉnh tâm trạng rồi kéo Ôn Đình Trạm lên nóc nhà ngồi xem pháo hoa, lặng lẽ ngả đầu vào vai cậu, yên lặng không nói gì.
Ôn Đình Trạm cũng không nói gì, hai người họ cứ ở bên nhau nhu thế. Không biết Dạ Dao Quang ngủ quên trên vai Ôn Đình Trạm từ lúc nào nhưng cậu có thể cảm nhận được hơi thở đều đều của cô bên tai. Cậu từ từ nghiêng đầu.
Ánh đèn đêm giao thừa sáng vô cùng, nhà nhà đều không tắt đèn cùng với ánh trăng tự nhiên trên bầu trời tỏa ra tạo nên một khung cảnh vô cùng rực rỡ. Ánh sáng đan xen với nhau thành những vòng sáng, trong sự đan xen giữa ánh trăng và ánh đèn, khuôn mặt cô không chỉ yên tĩnh mà còn xinh đẹp dịu dàng. Đặc biệt là bờ môi mềm mại mịn màng đỏ tươi tràn đầy sức sống, phá vỡ từng tia ánh sáng chói chang để làm nổi bật lên vẻ cuốn hút người khác, khiến cậu không thể chịu được mà phải cúi người xuống hôn nhẹ một cái.
Ánh đèn của các nhà cứ nối tiếp nhau xếp thành hàng kéo dài đến ánh trăng sáng ngời treo cao trên trời. Mặt trăng với ánh trăng sáng trong phản chiếu bóng của hai người đang giao nhau như bầu trời đêm thần bí tươi đẹp.
Lúc Dạ Dao Quang tỉnh lại là lúc phải tu luyện của hôm sau. Đầu năm mùng một có tập tục không được lê la tán dóc nên tu luyện xong, ăn xong bữa sáng và một bát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657595/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.