“Con trai.” Cả người Dạ Dao Quang mệt mỏi trong nháy mắt tản đi vì giọng nói trong trẻo kia, cô dang hai tay ra ôm Dạ Khai Dương vào lòng.
Cảm xúc này vô cùng chân thực ấm áp. Có lẽ bởi vì thân thể của nó là do máu thịt của cô và Ôn Đình Trạm đúc thành, Dạ Dao Quang cảm thấy được một cảm giác huyết mạch tương liên khiến ngực cô tựa như bị một thứ gì đó đụng vào, trong lòng có một sự thỏa mãn khó có thể diễn tả thành lời.
“Mẹ.”
Cánh tay nhỏ nhắn của Dạ Khai Dương khó khăn lắm mới có thể vòng qua cổ Dạ Dao Quang, ôm cô thật chặt. Dạ Khai Dương hoàn toàn không có trí nhớ về quá khứ, nó vẫn luôn cho rằng nó chính là con của Dạ Dao Quang. Rất lâu, rất lâu trước kia, nó chỉ muốn được ôm mẹ giống như bây giờ, cảm nhận một chút ấm áp được mẹ ôm vào lòng, được ngửi mùi hương của mẹ.
Dạ Dao Quang cũng không quan tâm đến việc cánh tay nhỏ của Dạ Khai Dương đang siết chặt khiến cô có chút không thở nổi, cô nhắm mắt lại, ôm lấy nó. Đây là con trai của cô, là đứa con đầu tiên của cô và Ôn Đình Trạm.
“E hèm.” Người làm cha bị vứt bỏ một bên vô cùng mất hứng. Nhìn hai mẹ con bọn họ mẹ mẹ con con, hoàn toàn không coi cậu - dù gì cũng là người chồng, người cha ra gì, ánh mắt Ôn Đình Trạm trở nên mờ mịt.
Lúc này, Dạ Dao Quang mới có phản ứng. Không đợi Dạ Dao Quang nói, Dạ Khai Dương cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657702/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.