Nói như thế, vậy thật đúng chính là Đơn Cửu Từ rồi!
Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng ngời, nhìn Tần Đôn: “Trời không tuyệt đường của người, người cứu cậu đến rồi.”
Dạ Dao Quang chưa từng cảm thấy Đơn Cửu Từ lại đáng yêu đến thế, đúng là một trận mưa đúng lúc. Cô vội vã đến phòng chính tiếp khách, nhìn thấy Cao Hử đứng ở bên cạnh Đơn Cửu Từ cúi đầu khom lưng, thật sự giống hình dung của Tần Tam. Dạ Dao Quang bước vào, vẻ nịnh nọt của Cao Hử mới biến mất.
“Tam công tử sao lại đột nhiên đến huyện Trường Thanh nhỏ bé này?” Dạ Dao Quang rất hoài nghi đối với việc này, đương nhiên cô và Đơn Cửu Từ chỉ là có duyên vài lần gặp mặt, Đơn Cửu Từ và cô đến bạn bè bình thường còn không được tính, tất nhiên sẽ không nghĩ đến việc Đơn Cửu Từ đuổi theo cô mà đến.
“Đến đây là vì chút chuyện riêng của Đơn mỗ.” Đơn Cửu Từ cười nói:
“Vốn là muốn đến nha phủ tìm Tần tri huyện nghe ngóng, mới biết Dạ cô nương cũng ở đây, Dạ cô nương là ân nhân cứu mạng của Đơn mỗ, Đơn mỗ sao có thể biết mà không gặp?”
“Ta nhớ trước khi ta rời khỏi Đế đô, tam công tử còn muốn đền ơn ta, ta đã đến chỗ này nhưng đến một bữa sơn hào hải vị đều chưa từng ăn. Tam công tử vốn là người biết hưởng thụ, không biết có rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi ta một bữa không?” Dạ Dao Quang đương nhiên mượn thế nói.
“Dạ cô nương chịu nể mặt để Đơn mỗ mời cơm, Đơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657882/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.