Tôn Lâm Nhi dưới sự chỉ trích của Tôn đại tẩu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nàng tan rã cùng giãy giụa, nàng cố gắng biện giải cho chính mình: “Ta, ta chỉ là muốn sống, chẳng lẽ cũng sai sao?”
“Là người ai cũng muốn sống, nhưng ngươi đã không phải là người.
Nếu tất cả những người đã chết đều giống như ngươi, thế gian này còn có trật tự hay không?” Ánh mắt Tôn đại tẩu khinh thường nhìn Tôn Lâm Nhi, “Ngươi dựa vào cái gì mà coi mạng người khác không bằng mạng của ngươi? Chẳng lẽ thế gian này chỉ có một mình ngươi là chết oan sao? Nếu không có Ôn phu nhân, ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở Phật đường, rồi tan thành mây khói; Nếu lúc trước người ngươi gặp không phải Ôn phu nhân, ngươi sớm đã bị đánh cho hồn phi phách tán.
Nhờ Ôn phu nhân hảo tâm, ngươi mới có thể từ cô hồn dã quỷ có thể có cơ hội đoàn tụ cùng cha mẹ, thậm chí không tiếc nói Ngụy công tử vì ngươi thực hiện trăm việc thiện để ngươi có thể tiến vào luân hồi, đây là ân tình! Nhưng ngươi đương nhiên hưởng thụ, sau đó quay đầu ruồng bỏ Ôn phu nhân, một lời cảm ơn từ tận tâm can ngươi cũng không thể nói.
Ngươi nói xem ngươi có mặt mũi gì mà làm người? Không nói một nhà chúng ta chết không có chút nào can hệ với Ôn phu nhân, nếu thực sự chúng ta chết trong tay Ôn phu nhân, người chúng ta oán trách cũng không phải Ôn phu nhân, mà là ngươi!”
“Ngươi muốn tạ lỗi với người trong nhà, còn luôn miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2658404/chuong-1285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.