Anh ta cười lớn, vỗ vai đồng đội:
“Vừa hay hôm nay bọn tôi có nhiệm vụ vào ban đêm, nên tôi tiện thể dẫn cả đội đến mở mang tầm mắt luôn!”
Vừa bước vào quán ăn, nhóm đàn ông cao to lập tức trợn mắt kinh ngạc, không ngừng nhìn quanh đánh giá.
“Đệch! A Trung, bọn tôi cứ tưởng cậu bị thương nặng quá rồi sinh ảo giác, ai ngờ thật sự có một quán ăn ở đây!”
“Nhìn kìa! Trên quầy thu ngân có gì đó… là cơm à?”
“Ôi trời! Đó là cơm hộp đúng không? Bên trong còn có gà chiên sốt cà ri nữa? Thơm đến mức nước miếng tôi sắp chảy ra rồi!”
“Ban đầu cứ tưởng mì nước đã là cực phẩm rồi, không ngờ chủ quán còn đang ăn gà chiên giòn sốt cà ri kìa!”
“Ngoài trời âm bảy mươi độ, vậy mà trong quán lại không có chút gió lạnh nào, đèn sáng trưng, nhiệt độ ấm áp… Phải tiêu tốn bao nhiêu tinh thể để duy trì thế này chứ?”
Cả nhóm đàn ông xôn xao bàn tán, âm lượng mỗi lúc một lớn.
Bỗng—
“Được rồi, đừng đứng đó nữa. Mau tìm chỗ ngồi đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chủ quán.”
Một giọng nói lạnh lùng cất lên từ trong đám đông.
Toàn bộ nhóm đàn ông cao lớn lập tức im bặt, nhanh chóng tìm chỗ ngồi như đã được huấn luyện từ trước.
Tôi theo bản năng nhìn về phía giọng nói phát ra.
Một người đàn ông cao gần 1m90, mặc áo khoác chống rét màu đen, cằm có một vết sẹo mờ, gương mặt góc cạnh đầy vẻ lạnh lùng.
Khí chất của anh ta mạnh mẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-an-xuyen-den-mat-the-toi-dung-am-thuc-de-cuu-roi-the-gioi/1987987/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.