Mạc Ngạn đóng cửa lại, lời nói của Mạc Thành cứ lảng vảng trong đầu cô, cô lắc đầu vài cái để tỉnh táo lại.
Mặt không rõ cảm xúc gì nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ:Vẫn là nên sớm đi gặp. Trong đầu cô hiện lên một loạt hình ảnh như một cuốn phim qua chậm.
Một cô bé hơn 10 tuổi đáng yêu duyên dáng, lúc nào cũng cười . Cô bé có một gia đình hạnh phúc, bố ăn nên làm ra, sự nghiệp thăng tiến không ngừng. Mẹ xinh đẹp trẻ trung ở nhà làm nội trợ chăm sóc cho cô bé và anh cô bé, anh trai yêu chiều chăm sóc cô bé. Nhưng gia đình yên ấm không được bao lâu thì chuyện đó xảy ra.
Về nhà sau khi tan học, cảnh sát đứng đầy trong nhà làm cô bé khó hiểu, xảy ra chuyện gì cô bé vẫn chưa biết, cô bé chỉ biết mẹ mình đang nằm trên vũng máu.
Sau chuyện đó xảy ra, cô bé như biến thành một người khác, luôn làm trái ý người khác, chọc tức người khác. Đến một ngày cô bé dắt bạn gái mình về nhà , điều đó hoàn toàn chọc tức ba cô bé và anh cô bé, cả hai đều nhìn cô bé với vẻ mặt ngạc nhiên. Tán tỉnh, tùy ý làm bậy. Ba cô bé trong lúc tức giận đã tát cô bé một cái còn đả kích cô bé bằng lời nói đuổi cô bé ra khỏi nhà, để lại vết thương sâu trong lòng cô bé mới mười mấy tuổi. Sau đó cô bé cũng dứt áo ra đi không một lần ngoảnh mặt nhìn lại. Từ đó trở đi cô không còn muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-canh-tinh-duyen/1623719/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.