Hai bóng quỷ từ dưới chân Tam Thất chui ra rồi chui vào bóng của hai mẫu tử này.
Tam Thất không ở lại lâu, liền rời khỏi căn phòng này.
Bác Viễn Hầu phủ có diện tích rất lớn, nàng cũng là lần đầu tiên đến. Ban ngày ở Định Bắc Hầu phủ, ‘Hứa tam nương tử’ mà nàng thấy dưới gốc cây hạnh không phải là quỷ hồn mà là trạng thái sinh hồn, đối phương vẫn còn sống!
Nhưng sinh hồn ly thể, tình hình rõ ràng không ổn.
“Dẫn ta đi tìm nhục thân của người đi.” Tam Thất quay đầu nói với Hứa tam nương tử phía sau.
Sinh hồn của Hứa tam nương tử vẫn còn ngơ ngác, nghe thấy lời của Tam Thất nàng ta mới cứng ngắc quay đầu, chậm rãi di chuyển về một hướng.
Tam Thất đi theo phía sau, âm thầm ghi nhớ lộ trình.
Đột nhiên, bóng dưới chân Tam Thất cựa quậy một chút, bên tai vang lên tiếng quỷ ngữ nhỏ vụn.
“Ừm? Còn có người lẻn vào Hầu phủ?” Tam Thất suy nghĩ một chút, bảo Hứa tam nương tử đợi tại chỗ, còn mình thì theo bóng quỷ đi về phía khác.
Trong sân của Sở lão phu nhân trong Hầu phủ, một người mặc đồ đen lách trái né phải hiểm hóc tránh được đám hộ vệ tuần tra. Hắn vừa định đi sâu hơn thì từ trong bóng tối phía sau hắn duỗi ra một bàn tay trắng như ngọc bịt miệng hắn, kéo hắn vào bóng tối.
Tim Hứa Trường Lưu gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, con dao găm bên hông vừa định rút ra đã đối diện với một đôi mắt đen trắng rõ ràng.
“Ưm ưm!” Quận chúa?!
Tam Thất làm dấu hiệu im lặng, ra hiệu cho hắn nhìn ra ngoài.
Hứa Trường Lưu liếc mắt một cái đã thấy một đội hộ vệ tuần tra đi tới. Nếu không phải Tam Thất kéo hắn vào góc, hắn đi thêm vài bước nữa là đã đối mặt với họ.
Đợi đám hộ vệ đó đi khỏi Tam Thất mới buông miệng hắn ra.
“Sao Quận chúa lại ở đây?” Giọng Hứa Trường Lưu đầy kinh ngạc.
Tam Thất bất đắc dĩ: “Câu này ta nên hỏi ngươi mới đúng, tùy tùng của ngươi đâu? Sao lại tự mình lẻn vào?”
Hứa Trường Lưu lúng túng: “Thị vệ trong nhà đều nghe lời tổ mẫu, nếu ta gọi họ đến tổ mẫu sẽ biết ngay.”
Tam Thất suy nghĩ một chút liền hiểu được sự cân nhắc của Hứa Trường Lưu, cũng không nói nhiều với hắn, ra hiệu cho hắn đi theo mình.
Hứa Trường Lưu chỉ có thể kìm nén sự nghi ngờ, theo Tam Thất rẽ trái rẽ phải ra khỏi sân của Sở lão phu nhân. Tam Thất thấy Hứa tam nương tử vẫn còn đang đợi tại chỗ, liền nhẹ nhàng nói một câu: “Tiếp tục đi.”
Hứa Trường Lưu tưởng nàng đang nói với mình, không kìm được sự tò mò nữa: “Đêm khuya Quận chúa đến Hầu phủ làm gì? Còn nữa, sao người lại quen thuộc với nơi này như vậy?”
Vừa rồi Tam Thất dẫn hắn đi vòng vèo mấy lần, suốt đường đi không hề đụng phải một hạ nhân nào của Hầu phủ.
Tam Thất chỉ liếc hắn một cái, nói: “Muốn tìm tiểu cô cô của ngươi thì im lặng đi, nói nhiều nữa ta ném ngươi ra ngoài.”
Sắc mặt Hứa Trường Lưu thay đổi, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn. Hắn có quá nhiều điều muốn hỏi nhưng hắn xưa nay biết điều, ngoan ngoãn ngậm miệng đi theo sau Tam Thất.
Hai người một hồn tiếp tục đi sâu vào trong, càng đi vào trong thần sắc hai người càng kỳ quái.
Tam Thất thấy Bác Viễn Hầu phu nhân từ chỗ Sở Nguyệt Bạch trở về, sau đó thấy Hứa tam nương tử đi theo sau Bác Viễn Hầu phu nhân vào phòng ngủ của bà ta.
Bóng của Tam Thất cũng theo vào, tận mắt chứng kiến Hứa tam nương tử bay về phía chiếc giường rồi biến mất.
Lòng Tam Thất khẽ động, ra hiệu cho bóng đi theo.
Quả nhiên, dưới gầm giường trong phòng ngủ của Bác Viễn Hầu phu nhân lại có một mật thất!
Trong mật thất có một người phụ nhân đang nằm, y phục rách rưới, toàn thân hôi hám, sinh hồn của Hứa tam nương tử đang lơ lửng bên cạnh phụ nhân đó.
Hứa Trường Lưu và Tam Thất vẫn luôn ngồi xổm dưới cửa sổ. Người trước thấy Tam Thất không có động tĩnh, trong lòng như có mèo cào, hắn nhẹ nhàng kéo tay áo Tam Thất, ánh mắt hỏi: Bây giờ tình hình thế nào?
Tam Thất liếc hắn một cái, đột nhiên nói: “Lát nữa ta bảo ngươi làm gì thì làm nấy, nếu không đừng trách ta đánh ngất ngươi.”
Hứa Trường Lưu dở khóc dở cười, thầm nghĩ cô nương tay yếu chân mềm này mà đòi đánh ngất ta sao? Nhưng hắn thực sự tò mò Tam Thất sắp làm gì, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy miệng Tam Thất phát ra những tiếng lẩm bẩm kỳ lạ, Hứa Trường Lưu nghe mà thấy đầu óc choáng váng, não như bị úp trong một cái chuông lớn, bốn phương tám hướng đều là tiếng lẩm bẩm đó.
Mãi đến khi một bàn tay mát lạnh vỗ vào trán hắn, Hứa Trường Lưu rùng mình một cái, tỉnh táo lại.
Liền nghe thấy trong phòng vang lên tiếng hét của Bác Viễn Hầu phu nhân, Hứa Trường Lưu tròn mắt nhìn từng con chuột xếp thành hàng dài chui vào phòng qua khe cửa sổ.
“A a a! Chuột!!”
“Mau tới đây!! Chuột! Nhiều chuột quá!!”
Bác Viễn Hầu phu nhân hét lên rồi chạy ra ngoài, trong phòng chỉ có lũ chuột đang không ngừng quậy phá, không một bóng người.
Hứa Trường Lưu cũng bị cảnh tượng này dọa cho một phen, Tam Thất nắm lấy tay hắn: “Đi!”
Tam Thất kéo hắn trèo cửa sổ vào phòng, đi thẳng vào phòng ngủ, mò mẫm một lúc bên giường đã tìm được chính xác một cơ quan. Nàng gạt cơ quan, bên dưới chiếc giường lớn liền xuất hiện một lối vào đen ngòm.
Hứa Trường Lưu nhìn mà sững sờ, tim đập thình thịch.
Không cần Tam Thất ra hiệu hắn đã xông lên đi xuống trước, Tam Thất theo sát phía sau.
Hai người vừa vào, con chuột nhỏ va vào cơ quan, lối vào đóng lại.
Mật thất bên dưới tối om, Tam Thất lấy ra hỏa chiết đốt một ngọn nến mang theo bên mình, hai người cẩn thận đi xuống theo bậc thang chật hẹp.
(Hỏa chiết: Dụng cụ đánh lửa)
Hứa Trường Lưu liếc mắt một cái đã thấy phụ nhân nằm trên đám cỏ khô bẩn thỉu. Cơ thể hắn cứng đờ trong giây lát, sải bước xông lên, không màng đến sự bẩn thỉu trên người đối phương, hắn vén mái tóc che mặt của đối phương lên, đập vào mắt là một khuôn mặt gầy gò vô cùng.
Đối phương mở mắt nhưng trong mắt lại là một mảnh chết chóc, sự đói khát và đánh đập kéo dài khiến cả người bà gầy như một que củi.
Nhưng Hứa Trường Lưu vẫn nhận ra!
“Là tiểu cô cô! Là tiểu cô cô không sai!!”
Hắn đau lòng đến suýt nữa bật khóc thành tiếng, hai mắt đỏ ngầu, đầy sự căm thù: “Ta phải giết bọn chúng! Đám súc sinh của Bác Viễn Hầu phủ dám giam cầm tiểu cô cô của ta thành ra thế này!!”
Tam Thất kéo hắn lại.
“Đừng cản ta!”
Bàn tay thiếu nữ lạnh như băng tuyết, một tay bóp cổ hắn, sự lạnh lẽo tột độ khiến Hứa Trường Lưu rùng mình một cái, đầu óc cũng tỉnh táo lại.
“Hứa Thế tử, ta đã nói, vào đây rồi mọi chuyện đều nghe theo ta.”
“Bây giờ ngươi xông lên là muốn cùng chết với tiểu cô cô của ngươi sao?”
Hứa Trường Lưu không ngừng hít sâu, hắn lau nước mắt: “Ta…ta biết rồi, nhưng bây giờ phải làm sao?”
“Yên lặng ở đây, đừng làm phiền ta.” Tam Thất đưa cây nến cho hắn rồi đi đến bên cạnh Hứa tam nương tử.
Hứa Trường Lưu vội vàng lại gần, lo lắng không yên: “Đúng rồi, Quận chúa biết bào chế thuốc, chắc cũng biết chút y thuật. Người mau xem thử tiểu cô cô của ta sao lại không có phản ứng gì?”
“Bà ấy bị hành hạ quá lâu, hồn phách ly thể, đương nhiên không có phản ứng với bên ngoài.”
“Hồn…hồn phách? Ly…ly thể?” Đầu óc Hứa Trường Lưu gần như đóng băng.
Vừa định nói: Đang lúc nước sôi lửa bỏng này, Quận chúa đừng đùa nữa.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn thấy Tam Thất hai tay kết ấn điểm vào giữa trán của tiểu cô cô nhà mình.
Dưới ánh nến, Hứa Trường Lưu cũng không biết có phải mình hoa mắt không, đôi mắt của thiếu nữ trước mặt dường như đã biến thành một màu đen tuyền, bí ẩn và đáng sợ.
Trong mật thất ngột ngạt chật hẹp, bóng tối đặc quánh như muốn nuốt chửng ánh nến, mờ mờ ảo ảo, dường như có thứ gì đó đang trôi nổi.
Trong lúc mơ màng, dường như hắn còn nghe thấy một loại âm thanh kỳ lạ.
Giống như truyền đến từ cõi u minh, uy nghiêm mà lạnh lẽo, âm sắc đó rõ ràng là của thiếu nữ.
Hứa Trường Lưu rùng mình một cái, hắn đã nghe rõ, là giọng của Tam Thất.
Nàng nói:
“U minh mở đường, âm dương nghe lệnh, Hứa Như Hoa, hồn hãy quay về!”
Theo mệnh lệnh của nàng, sinh hồn quay trở về cơ thể của Hứa tam nương tử.
Hứa Trường Lưu nghe thấy một tiếng rê.n rỉ yếu ớt, hắn thấy đôi mắt đờ đẫn của tiểu cô cô dần dần có tiêu cự, hắn nghe thấy tiếng hỏi yếu ớt khàn khàn của bà:
“Các người… là ai?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.