Có người khóc, cũng có người cười.
Tam Thất thì cười rất vui vẻ, tiếng kêu la của nhà họ Ngu nàng ở Tướng quân phủ cũng nghe thấy.
Nam Tầm cho người chuẩn bị rượu và thức ăn nhưng Tam Thất vốn không cần ăn uống nên đành đợi Yến Độ về rồi mới ăn mừng.
Không ngờ, mãi đến chiều ngày hôm sau Yến Độ mới về.
“Đã dùng bữa chưa? Hay là đi nghỉ ngơi trước?” Tam Thất hỏi.
Yến Độ dừng lại một chút, giọng nói không khỏi mềm đi mấy phần: “Không mệt, cô mẫu giữ ta dùng bữa trưa xong mới cho ta ra khỏi cung.”
Tam Thất gật đầu.
Yến Độ cũng không vòng vo, nói với nàng về tình hình.
Bác Viễn Hầu phu nhân… có lẽ bây giờ nên gọi là Mạnh thị rồi, sau khi bà ta bị tống vào ngục thì nhận tội rất nhanh, còn nhận hết tội về mình.
Để phu quân và nhi tử thoát khỏi liên can.
…
…
Chỉ là lời khai này của bà ta căn bản không ai tin, ngay cả động cơ bà ta nói là vì ghen ghét mới giam cầm Hứa tam nương cũng khiến người ta nghi ngờ.
Tam Thất nghe đến đây, nghĩ đến tướng mạo của Hứa tam nương, trầm ngâm nói: “Ta xem tướng mạo của Hứa tam nương tử, bà ấy đáng lẽ có một nam hài nhưng đứa trẻ đó đã không thể sinh ra.”
Lông mày Yến Độ nhíu lại: “Như vậy thì hợp lý rồi.”
Phụ thân của Sở Nguyệt Bạch có thể kế thừa tước vị là vì đại phòng không có người nối dõi.
Nếu Hứa tam nương có con thì hài tử đó sẽ là người thừa kế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-chua-duoc-tram-quy-dua-dau-thieu-tuong-quan-co-dam-cuoi-khong/2795452/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.