🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tam Thất trở về Tướng quân phủ liền đi tìm Yến Độ giúp đỡ.

Đối với việc Tam Thất gặp chuyện liền nghĩ đến mình đầu tiên, Yến Thiếu tướng quân vui mừng trong lòng, sau khi nghe Tam Thất kể chi tiết nội tình, ánh mắt hắn cũng trầm xuống.

“Đợi ngày phu thê Sở Nguyên Kỳ bị xử trảm ta sẽ tìm cách để người bên cạnh Hoàng hậu nương nương cũng đến một chuyến.”

Hoàng hậu quản lý hậu cung và tất cả các mệnh phụ trong cung, lão phu nhân Hầu phủ đó có cáo mệnh, nếu lúc đó người của Hoàng hậu có mặt chứng kiến tận mắt thì mọi việc sẽ càng vẹn toàn hơn.

(Cáo mệnh: là một sắc phong (chiếu chỉ) mà hoàng đế ban cho vợ hoặc mẹ của quan lại, nhằm ghi nhận công lao và phong tước hiệu vinh dự cho họ, dù họ không trực tiếp làm quan hay nắm giữ chức vụ gì.)

Tam Thất xoa tay, ra vẻ muốn làm một trận lớn.

Yến Độ không khỏi bật cười, thắp nến rồi gọi nàng đến dùng bữa, trước tiên gắp cho nàng một cái đùi gà.

“Đây là do đầu bếp trong phủ làm, nàng xem có hợp khẩu vị không?”

Tam Thất cắn một miếng lớn: “Ngon lắm, ngon lắm.”

Tuy miệng nàng nói vậy nhưng Yến Độ vẫn nhận ra có lẽ nàng thích ‘tay nghề’ của con dao chặt xương kia hơn.

Con dao chặt xương sau khi được dán đầy cao dán chó cũng khá ngoan ngoãn, không còn “quấy phá” nữa.

Yến Độ thấy tối nay nàng gặm đùi gà cứ như đang cắn kẻ thù, liền nhẹ giọng hỏi: “Vẫn còn tức giận vì chuyện của Như Hoa biểu tỷ sao?”

Tam Thất gật đầu: “Tam nương tử là người rất tốt, lão Thái quân và Tiểu Trường Lưu cũng đều là người tốt.”

“Người tốt phải có báo đáp!” Nàng nói rất nghiêm túc: “Nhưng cho dù có được báo đáp, những vết thương đã chịu, không phải cứ báo thù trút giận rồi là có thể coi như chưa từng xảy ra.”

“Điều này không công bằng, ta không thích!”

“Trên đời khó có sự công bằng tuyệt đối,” Yến Độ im lặng một lúc, nhìn nàng nói: “Nhưng chúng ta có thể nỗ lực để thực hiện sự công bằng tương đối.”

“Thiện có báo, ác tất trừ.”

Đôi mắt nhạt màu của Thiếu tướng quân như một tấm gương, trong trẻo rõ ràng, nhưng lại như có cả một dải ngân hà lấp lánh, là một vẻ đẹp hiếm có trên đời.

Hắn là một ngọn lửa, một vầng dương rực rỡ soi sáng trắng đen.

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tam Thất có thể thấy rõ màu sắc của hắn, nhiệt độ của hắn.

“Chúng ta? Cùng nhau?”

“Ừm, cùng nhau.”

Tuổi trẻ luôn mang trong mình nhiệt huyết, không thể dung thứ những điều bất công của thế gian.

 

 

Bữa cơm này Tam Thất dùng rất vui vẻ, cho dù cái đùi gà lớn có hơi thiếu vị nàng cũng có thể bỏ qua.

Yến Độ nói đến chuyện ngày mai vào cung: “Cao dưỡng nhan mà nàng đưa cho Như Hoa biểu tỷ có còn không?”

Cao dưỡng nhan đó hiệu quả rất tốt, Hứa tam nương tử chỉ dùng mấy ngày, ‘vết khắc chữ’ trên mặt đã nhạt đi không ít.

“Còn chứ.” –Tam Thất bỗng nhớ ra – “Phải rồi, lần trước nói sẽ điều chế cho Hoàng hậu nương nương mà ta vẫn chưa đưa ngài, mai ngài vào cung tiện mang theo luôn nhé.”

Thấy nàng vội vàng định đi lấy, Yến Độ dứt khoát đi cùng.

Đợi vào phòng của Tam Thất, Yến Độ mới nhận ra có gì đó không đúng, hình như… đồ đạc trong phòng nàng quá đơn giản?

Những thứ Hoàng thượng ban thưởng và Định Bắc Hầu phủ tặng đều bị nàng vứt vào kho.

“Những món đồ trong kho nàng không thích sao?”

“Thích chứ, nhưng không có chút sinh khí nào, bây giờ trên người ta âm khí quá nặng, bày những thứ như ngọc, đồ sứ, tranh chữ, đều không tốt lắm.” Tam Thất đưa cao dưỡng nhan được điều chế đặc biệt cho hắn.

Những thứ đó đều dễ bị nhiễm âm khí, Tam Thất sợ bày lâu trong phòng mình sẽ nuôi ra những thứ kỳ quái.

Đến lúc đó Tướng quân phủ sẽ ‘náo nhiệt’.

Yến Độ nhận lấy, lại tiện miệng hỏi: “Vậy bày thứ gì thì tốt cho nàng?”

Tam Thất nghĩ một chút: “Bày chút hoa thì tốt, nhưng mùa này cũng không có hoa gì nở nữa.”

Yến Độ “ừm” một tiếng, ghi nhớ chuyện này, không nói gì thêm, bảo nàng nghỉ ngơi sớm rồi rời đi.

Tuy nhiên trước khi đi hắn vẫn liếc nhìn đống gỗ trên bàn.

Hình như Tam Thất… đang luyện tập điêu khắc?

Là định điêu khắc vật gì sao?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu hắn.

Hôm sau.

Yến Độ sai người đến Kinh Kỳ Vệ xin nghỉ rồi vào cung yết kiến Hoàng hậu.

Trong Trường Xuân cung.

Vừa thấy Yến Độ, Yến Hoàng hậu liền nói: “Nói đi, sáng sớm đã vào cung, lại đánh con nhà ai rồi?”

Yến Độ: “Điệt nhi đã trưởng thành rồi, không bắt nạt trẻ con.”

Yến Hoàng hậu lườm hắn: “Vậy là ngươi đã đánh vị đại thần nào sao? Cấp mấy? Nếu là từ nhị phẩm trở lên thì ngươi nên đến chỗ Hoàng cô trượng của ngươi chịu đòn đi.”

Yến Độ che đi nụ cười, trước tiên dâng cao dưỡng nhan lên.

“Cao dưỡng nhan này hiệu quả rất tốt, vết thương trên mặt Như Hoa biểu tỷ đã nhạt đi không ít, cô mẫu dùng thử xem.”

Yến Hoàng hậu nghe vậy kinh ngạc, bà đã nghe nói chuyện Hứa tam nương bị ‘khắc chữ’ trên mặt, vô cùng tức giận, cũng đã cho người gửi thuốc mỡ qua. Nhưng mới được bao lâu mà vết thương đó đã nhạt đi rồi?

Cao dưỡng nhan này là thần dược gì sao?

Sau lưng bà có một vết sẹo rất khó coi, còn thỉnh thoảng bị nóng và ngứa khiến bà khổ sở rất lâu.

Nhưng Yến Hoàng hậu bây giờ không vui nổi, sắc mặt lại càng trầm trọng hơn: “Xem ra ngươi đã đánh một đại thần nhất phẩm, nói đi, là Tần Các lão hay là Chử Tướng quốc? Không lẽ là Nghiêm Đại học sĩ?”

Yến Độ im lặng một thoáng.

Hắn trực tiếp nói rõ mục đích đến, nói chuyện lão Bác Viễn Hầu phu nhân giấu giếm chuyện Sở Nguyên Nhược có ngoại thất tử, muốn lừa Hứa tam nương trở về để ngoại thất tử kế thừa tước vị.

“Hỗn xược!”

“Bác Viễn Hầu phủ đúng là khi dễ người quá đáng!”

Yến Hoàng hậu trực tiếp đập vỡ chén trà.

Các cung nhân vội vàng dọn dẹp rồi lại bưng trà mới lên, Yến Độ nhận lấy dâng lên.

Hoàng hậu uống cạn một hơi, dáng vẻ phóng khoáng chẳng giống Hoàng hậu, lại toát lên khí phách nữ tướng.

Bà bình tĩnh lại vài hơi, ánh mắt sắc bén: “Có bằng chứng không?”

“Ngày phu thê Sở Nguyên Kỳ bị xử trảm, sẽ có câu trả lời.” Yến Độ nói: “Điệt nhi muốn mượn người của cô mẫu để làm nhân chứng.”

Yến Hoàng hậu ngược lại tò mò. Sở Nguyên Nhược đã chết, mẫu thân của ông ta, lão phu nhân đó chắc chắn sẽ không thừa nhận còn có một nội tôn, e rằng những người biết nội tình, thậm chí mẫu thân của ngoại thất tử đó đã sớm bị xử lý.

Tiểu tử này có thể tìm ra bằng chứng từ đâu?

Không lẽ là lão yêu bà đó sẽ tự mình thừa nhận?

“Tiểu tử nhà ngươi mượn người của bản cung mà còn dám úp mở?”

“Biết trước thì còn gì là bất ngờ.” Yến Độ bổ sung một câu: “Nể mặt cao dưỡng nhan, cô mẫu đừng hỏi nữa.”

Yến Hoàng hậu hừ một tiếng, vừa uống trà vừa lẩm bẩm: “Cứ lừa ta đi, ai biết được cao dưỡng nhan của ngươi có thật sự hiệu quả không.”

Lời nói thì như vậy nhưng cũng có nghĩa là đã đồng ý cho mượn người.

Lam Nguyệt ma ma bên cạnh không kìm được mà mím môi len lén cười, Hoàng hậu nương nương cũng chỉ khi ở trước mặt Thiếu tướng quân và Hoàng thượng mới lộ ra chút tính tình thật.

Yến Độ nhìn mấy chậu cây cảnh đang nở rộ trên bàn: “Mấy chậu hoa này nở có sinh khí thật.”

Lam Nguyệt ma ma nói: “Đây là đỗ quyên Vân Cẩm, thân cành như tùng bách, dáng hoa như mẫu đơn, là vua của loài đỗ quyên, là Hoàng thượng đặc biệt cho người mang đến cho Hoàng hậu nương nương.”

“Đẹp thật.” Yến Độ gật đầu, nhìn về phía Yến Hoàng hậu.

Trà trong miệng Yến Hoàng hậu không nuốt xuống được nữa, chỉ cảm thấy nóng miệng!

Mặt bà trầm xuống, cảnh cáo: “Yến Tiểu Cửu, ngươi đừng được voi đòi tiên…”

Yến Độ “Ồ” một tiếng, cúi đầu: “Thật sự không được sao?”

Yến Hoàng hậu: “…”

Tiểu tử đáng ghét này!

Sao lại là đích trưởng tôn của nhà mình chứ!

Nếu năm đó ca ca và tẩu tẩu sinh thêm một đứa nữa, hôm nay bà đã có thể đánh gãy chân tiểu tử này rồi!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.