Yến Độ ôm đi một chậu đỗ quyên Vân Cẩm.
Vẫn còn lại năm chậu chưa mang đi, trước khi rời đi hắn còn nghiêm túc dặn dò Lam Nguyệt ma ma phải chăm sóc cẩn thận mấy chậu còn lại.
Yến Hoàng hậu đau lòng ôm lấy ngực, lúc này mới giật mình nhận ra điều gì đó, lập tức đứng dậy chỉ tay ra cửa: “Lời cuối cùng của tiểu tử hỗn xược đó là có ý gì? Không lẽ nó còn đang nhắm đến mấy chậu đỗ quyên còn lại?”
“Không đúng.” Yến Hoàng hậu đi đi lại lại: “Thẩm mỹ như con chó đất của nó làm sao biết thưởng hoa, đây là mượn hoa kính Phật.”
Lam Nguyệt ma ma không kìm được mà cười. Cả kinh thành này ai mà không khen tướng mạo của Thiếu tướng quân sánh ngang với tiên nhân trên trời. Những năm đầu cũng vì tướng mạo này mà nhiều người đều cảm thấy hắn không phải là người luyện võ.
Đám công tử nhà quyền quý trong kinh thành từng lấy đó làm trò cười, nhưng sau đó đều lần lượt bị Yến Độ treo lủng lẳng lên cây, từ đó mới ngoan ngoãn lại.
“Lão nô nghĩ hoa này chỉ có thể là tặng cho vị Minh Hoa Quận chúa đó.” Lam Nguyệt ma ma dừng lại một chút, nói: “Nương nương, có cần lão nô đi dò hỏi thêm về con người của vị Quận chúa đó không?”
Yến Hoàng hậu xua tay: “Không cần, lần trước tiểu tử đó vào cung đã nói rồi, tiểu cô nương đó là ân nhân cứu mạng của nó.”
“Nàng cứu mạng Yến Độ chính là đã cứu mạng bản cung, cả Hộ Quốc Yến thị đều ghi nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-chua-duoc-tram-quy-dua-dau-thieu-tuong-quan-co-dam-cuoi-khong/2795470/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.