Tam Thất không ở lại chỗ Yến Độ nữa mà trở về Quận chúa phủ.
Nàng tìm một vòng trong phòng mình, không ngoài dự đoán, không thấy con dao chặt xương đâu.
Nàng đứng một mình một lúc rồi bật cười, bảo Khôi Nhất lấy cho mình một con dao phay.
Đêm đen gió lớn, Tam Thất thong thả mài dao phay trong sân.
Khôi Nhất và những người khác cảm thấy rợn cả người.
Đúng lúc này, con chó mực lớn xuất hiện. Nó lắc lắc đầu, lon ton chạy vào sân. Khi sắp đến gần Tam Thất, chân trước của nó giơ lên rồi lại hạ xuống, không dám nhúc nhích.
Tam Thất dội một gáo nước lên dao phay, dùng đầu ngón tay sờ lưỡi dao rồi giơ lên ngắm nghía.
Ánh mắt vừa vặn chạm phải mắt chó.
Tam Thất cười hiền hậu và dịu dàng: “Đi dạo về rồi à…”
“Tiểu Vương.”
…
Lông của con chó muốn dựng đứng cả lên!
Mắt chó của Tiểu Vương run lên bần bật, ta là ai! Ta đang ở đâu! Sao lại bị lộ rồi!!
Nó làm ra vẻ vô tội và ngây thơ, hạ móng vuốt xuống, giả vờ không hiểu tiếng người, lắc đầu ngoe nguẩy định đi ra ngoài.
Cốp!
Tiếng lưỡi dao chặt vào v*t c*ng vang lên.
Giọng nói của thiếu nữ từ sau lưng lạnh lẽo truyền đến: “Lẩu thịt chó ta cũng chưa ăn bao giờ, không biết mùi vị thế nào nhỉ…”
Tiểu Vương: !!!
Khôi Nhất và những người khác không hiểu chuyện gì, nhưng ngay sau đó, họ thấy con chó vừa rồi còn giả vờ ngốc nghếch giờ lại co rúm người chạy đến chỗ Tam Thất, trên bộ mặt đầu heo kia gắng gượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-chua-duoc-tram-quy-dua-dau-thieu-tuong-quan-co-dam-cuoi-khong/2807260/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.