Tiểu Vương thật sự hoảng sợ.
Ký ức là thứ chỉ cần cạy ra một khe hở, phần còn lại sẽ ồ ạt tuôn ra.
Tam Tam bây giờ chưa thể nhớ lại những chuyện đó!
Một khi nàng nhớ lại, đám phản đồ kia sẽ đánh hơi tìm đến!
“Gâu gâu gâu, ta sai rồi~ Ta không quậy phá nữa, ta đi xin lỗi tên mặt trắng kia gâu~” Tiểu Vương vội vàng thi triển pháp thuật ngắt lời.
Tam Thất nhướng mày, một tát vào đầu chó của nó: “Nhìn thái độ nhận sai của ngươi là biết không thành tâm rồi! Đi úp mặt vào tường sám hối cho ta!”
Tiểu Vương ư ử đi về phía tường, thỉnh thoảng quay đầu lại, cố dùng ánh mắt tội nghiệp để làm mềm lòng sắt đá của Tam Thất.
“Trước kia ở trong thôn ngươi úp mặt vào tường như thế à?” Tam Thất nghiêm nghị nói.
Tiểu Vương gâu một tiếng, quay đầu lại, đứng thẳng bằng hai chân sau.
Mặt chó đối diện với tường, nghiến răng nghiến lợi một hồi.
…
Tốt lắm! Tên mặt trắng chết tiệt, mối thù của bản vương với ngươi lại có thêm một khoản!
…
Yến Độ hắt xì một cái.
Hắn nhíu mày, vừa rồi hắn bỗng có cảm giác bị nhắm vào.
Cảm giác đó đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng bây giờ không phải lúc truy tìm nguồn gốc của “ác ý” đó. Hắn nhìn con dao chặt xương bỗng dưng lơ lửng trên đầu mình.
Ánh mắt Yến Độ bình tĩnh. So với những kẻ lén lút sau lưng, hắn thích loại “ác ý” trực diện này hơn!
Trên lưỡi con dao chặt xương hiện ra một dòng chữ máu:
—— Chuyện xưa đừng nhắc lại.
—— Vì tốt cho ngươi, cũng là vì tốt cho nàng.
Mắt hắn trở nên sâu thẳm: “Uy h**p? Hay là cảnh cáo?”
Con dao chặt xương:
—— Lời khuyên chân thành.
Yến Độ im lặng một lúc, giọng trầm xuống: “Là các người đang cản trở nàng về thôn?”
—— Nguy hiểm.
Hai chữ máu tanh đâm vào mắt Yến Độ. Hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Nàng rất nhớ các người.”
Con dao chặt xương cũng im lặng hồi lâu, rồi từng nét, từng nét, hiện ra bốn chữ.
Lần này nét chữ thanh tú, rõ ràng là bút tích của nữ nhân.
Như thể có người đang cách con dao chặt xương đối thoại với hắn.
—— Rồi sẽ trùng phùng.
Dòng chữ máu cùng con dao chặt xương biến mất.
Yến Độ vẫn giữ tư thế ngẩng đầu hồi lâu không động, một lúc sau mới cúi mắt xuống, đôi mày tuấn tú hơi nhíu lại.
Hắn nhanh chóng bước đến bàn, cầm lấy bút và viết bốn chữ.
Nguy hiểm.
Trùng phùng.
Là bản thân thôn đó có nguy hiểm? Hay quá trình về thôn sẽ có nguy hiểm?
Còn về “trùng phùng”…
Đám người và cả mèo chó trong thôn đó đều không phải người. Nếu chết đi, tự nhiên sẽ trùng phùng. Nhưng Yến Độ cảm thấy, chữ “trùng phùng” cuối cùng có lẽ không phải là trùng phùng ở địa phủ.
Hắn bất giác nhớ đến ngôi từ đường đó, và cả vị Huyết Trì Nương Nương…
“Trùng phùng tại nhân gian, tái tạo tại đường âm dương…”
Bàn tay cầm bút của Yến Độ khẽ run.
Hắn đặt bút xuống, ném tờ giấy vào chậu than, mặc cho ngọn lửa nuốt chửng nó.
Cốc cốc――
Tiếng gõ cửa kéo suy nghĩ của Yến Độ trở về.
Rõ ràng cách một cánh cửa nhưng Yến Độ có dự cảm, hắn cảm thấy người ngoài cửa là Tam Thất.
Hắn nhanh chân ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy nàng.
Tam Thất gượng cười với hắn một cái.
Yến Độ cảm thấy nội tạng như bị một bàn tay bóp nát. Hắn kéo nàng vào phòng, Tam Thất ngoan ngoãn để hắn dắt tay, ngồi xuống sập mềm.
Tam Thất lẩm bẩm: “Ngài từng nói nữ tử không được tùy tiện ngồi giường của nam tử…”
“Tình huống khẩn cấp.” Yến Độ nửa quỳ trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng. “Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Tam Thất cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng thật khó.
Yến Độ không thấy nực cười, chỉ thấy đau lòng.
“Tiểu Vương ở trên người Đại Tướng Quân.” Tam Thất khẽ nói: “Là nó đã trù ếm lên Nam Tầm, cũng là nó muốn nhân lúc ngài ngủ cắn ngài. Ta đã phạt nó úp mặt vào tường rồi, đợi trời sáng ta sẽ để Nam Tầm đánh nó một trận cho hả giận.”
Yến Độ “ừm” một tiếng: “Tại sao lại buồn?”
Tam Thất im lặng hồi lâu: “Trong thôn chắc đã xảy ra chuyện rồi.”
“Tiểu Vương không nói gì cả nhưng ta đoán được.”
“Còn có Đại Vương…” Tam Thất nhếch môi: “Hồn chó của Tiểu Vương giấu trong tượng gỗ của Đại Vương. Ta đã nói với ngài rồi, Đại Vương quý nhất là cái tượng gỗ này…”
Trong lồng ngực Yến Độ nhói lên từng cơn đau âm ỉ.
Sự hối hận và tự trách cuộn trào trong lòng hắn. Nếu như trước đó hắn còn nghi ngờ, tại sao con dao chặt xương lại tìm đến hắn đêm nay để “nói” những lời đó.
Thì bây giờ hắn đã hiểu.
Sự “lãng quên” của Tam Thất có lẽ là một loại bảo vệ.
Mà hắn, vì sự ích kỷ của mình, muốn nàng nhớ lại quá khứ, ngược lại đã vô tình khiến “nỗi đau” đến sớm hơn, cũng đặt nàng vào nguy hiểm không rõ.
Những “người” trong ngôi thôn đó là những người thân đã nuôi nấng, bầu bạn cùng nàng.
“Yến Độ, ta muốn đến một nơi, xác nhận một chuyện.”
“Ta đi cùng nàng.”
…
Ngu phủ, hay nói đúng hơn là Ngu trạch.
Sau hàng loạt đòn giáng như Ngu Kính bị giáng chức, Ngu Đường chết, Liễu thị bị phạt, nhà họ Ngu chẳng khác nào một bức tường đổ, ai ai cũng giẫm đạp.
Ngu Kính từ một Chủ bộ thất phẩm bị giáng chức liên tục, giờ chỉ là một Lục sự cửu phẩm, bị Lễ bộ điều đi trông coi kho. Với thân phận địa vị hiện tại, ông ta không có tư cách ở phủ đệ, huống hồ kinh thành đất chật người đông, đâu đâu cũng cần tiền.
Thế là, người nhà họ Ngu bây giờ chỉ có thể dọn đến phía tây thành, ở trong một tiểu trạch hai gian cũng là đi thuê.
Dù ngày mai là trừ tịch, trăm quan trong triều đều đã nghỉ ở phủ nhưng Ngu Kính vẫn phải ở kho trông cửa nên không có ở nhà.
Ngu Mẫn Văn cũng trốn trong Quốc Tử Giám, không muốn về nhà.
Cả nhà họ Ngu chỉ còn lại Liễu thị tàn phế nằm trên giường chờ chết, một bà lão được thuê đến nấu nướng giặt giũ và một Ngu Mẫn Võ say khướt.
“Cút cút cút! Cút hết cho lão tử! Đồ chó mắt nhìn người thấp!” Ngu Mẫn Võ ném một xâu tiền xuống chân bà lão.
Bà lão nhặt tiền lên, chống nạnh chửi: “Không có tiền thì đừng thuê hạ nhân hạ! Ai mà không biết nhà họ Ngu các người là hạng gì, lòng lang dạ sói, còn nợ ta một xâu tiền công, ngươi không trả thì chờ ta báo quan đến bắt ngươi!”
Ngu Mẫn Võ nồng nặc mùi rượu, ánh mắt hung tợn.
Bà lão bị ánh mắt của hắn dọa sợ, cầm tiền chửi rủa bỏ đi.
Ngu Mẫn Võ như đống bùn nhão ngồi bệt xuống đất, tiếp tục nốc rượu.
Trên giường bên cạnh, Liễu thị hai mắt vô hồn, người hôi hám bẩn thỉu như cả chục ngày chưa tắm rửa.
Đột nhiên Liễu thị trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn về phía cửa, miệng há ra ngáp ngáp, phát ra những tiếng run rẩy sợ hãi.
“Đừng có ồn!” Ngu Mẫn Võ gầm lên.
Trong cơn say hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó hắn đã bị người ta bóp cổ nhấc bổng lên.
Ngu Mẫn Võ mặt đỏ bừng, đau đớn giãy giụa. Chưa nói đến việc hắn vốn không phải đối thủ của người tới, chỉ riêng việc hắn suốt ngày say xỉn, thân thể vốn khỏe mạnh cũng đã bị rượu chè rút cạn.
Khi nhìn rõ người đang bóp cổ mình là ai, Ngu Mẫn Võ kinh hãi trợn to mắt:
“Yến… Yến… Độ…” Hắn kinh hoàng thốt ra tên người kia.
Yến Độ sắc mặt lạnh lùng: “Nàng hỏi, ngươi đáp.”
Ngu Mẫn Võ liếc nhìn thấy thiếu nữ sau lưng Yến Độ. Nàng có làn da trắng lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn trong chiếc áo choàng lông cáo đen, vừa thanh cao vừa quý phái.
Sự tồn tại của hai người họ hoàn toàn lạc lõng trong tiểu trạch rách nát bẩn thỉu này.
Khi nhìn thấy Tam Thất, cảm giác xấu hổ trỗi dậy khiến Ngu Mẫn Võ gần như nghẹt thở, còn hơn cả bị Yến Độ bóp cổ!
Không phải xấu hổ vì những việc mình đã làm.
Mà là xấu hổ vì hiện trạng. Giống như lời Tam Thất nói vào ngày đoạn tuyệt với nhà họ Ngu, nàng đã lên cao còn họ thì rơi xuống bùn lầy, thối rữa…
Tam Thất không quan tâm đến cảm xúc nội tâm của Ngu Mẫn Võ, nàng lạnh lùng lên tiếng: “Hai năm trước là ai đã nói cho các người biết ta ở thôn Hoàng Tuyền?”
Ngu Mẫn Võ khó khăn lắc đầu.
Thấy hắn không biết, Tam Thất không thèm nhìn hắn nữa, ánh mắt chuyển sang Liễu thị trên giường: “Vậy bà trả lời.”
Sau khi nàng lên tiếng, luồng sức mạnh vẫn luôn kìm hãm cổ họng Liễu thị biến mất. Miệng Liễu thị đứt quãng phát ra âm thanh, có lẽ vì quá lâu không nói, giọng bà ta run rẩy và biến dạng.
Ánh mắt bà ta vừa oán độc vừa sợ hãi nhưng không dám không trả lời:
“Là… là Ngô đại nhân của Khâm Thiên Giám, ông ta bói toán ra ngươi ở thôn đó, còn nói chỉ cần đưa ngươi về, nhà họ Ngu sẽ đại phú đại quý, ông ta là đồ lừa đảo… lừa đảo――”
Tam Thất sắc mặt lạnh lùng: “Ngô đại nhân nào?”
“Ngô… Ngô Thường, Ngô đại nhân…”
Mắt Tam Thất khẽ lóe lên, Yến Độ giọng nói lạnh lẽo: “Trong Khâm Thiên Giám chưa bao giờ có người này.”
Liễu thị trợn tròn mắt: “Sao có thể!”
Tam Thất đã có được câu trả lời mình muốn.
Trong Khâm Thiên Giám không có Ngô Thường nhưng trong thôn Hoàng Tuyền thì có Ngô Thường.
“Đi thôi…” Tam Thất quay người, ánh mắt lướt qua ánh nhìn oán độc của Ngu Mẫn Võ, nàng dừng bước, lẩm bẩm: “Suýt thì quên mất ngươi…”
Nàng đưa tay ra sau lưng, đi về phía Ngu Mẫn Võ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng lạnh một mảng băng giá.
“Vốn định cuối cùng mới từ từ xử lý ngươi nhưng hôm nay ta không vui, cho nên…”
Tam Thất rút con dao chặt xương ra.
“Ngu Tam Thất, ngươi muốn làm gì!!”
“Sao con dao đó lại ở trong tay ngươi!!”
Trong tiếng la hét kinh hoàng của Ngu Mẫn Võ và Liễu thị, Tam Thất giơ dao chém mạnh vào chân Ngu Mẫn Võ!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.