🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi biết được sự thật về “rác bếp”, sắc mặt Nam Tầm không hề thay đổi, hắn toàn tâm toàn ý dồn hết vào “bảo bối” mới có được.

Lúc này mọi người cũng đã biết chuyện Đại Tướng Quân biến thành Tiểu Vương, ban đầu ai cũng chỉ xem như trò cười.

Nhưng sau khi Tiểu Vương tặng quà tạ lỗi mọi người lại có chút không vui.

“Cái móng vuốt này thật sự tặng cho ta sao?” Nam Tầm cầm móng vuốt sờ đi sờ lại, mắt sắp sáng lên rồi: “Trời đất, nếu làm thành đoản kiếm, lúc cận chiến chẳng phải là thần cản giết thần sao.”

Tiểu Vương liếc hắn một cái, nói tiếng người: “Lần này ngươi cũng có chút mắt nhìn.”

Móng vuốt của nó chẳng phải là thần cản giết thần sao!

Thật là hời cho tiểu tử này.

Tiểu Vương khiêu khích nhìn về phía Yến Độ: Thấy chưa! So với quà của bản vương, thanh kiếm rách của ngươi có là gì?

Nhưng “ánh mắt đưa tình” của Tiểu Vương đã ném cho người mù. Yến Thiếu tướng quân từ đầu đến cuối không thèm liếc nó một cái, ánh mắt cứ dán chặt vào Tam Thất khiến Tiểu Vương tức điên lên!

Khôi Nhất lộ vẻ trầm tư, Tam Thất liếc thấy sắc mặt hắn, khóe mắt khẽ giật: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Khôi Nhất: “Nếu là rác phòng bếp, thực ra thuộc hạ cũng có thể…”

Tam Thất giơ tay ngắt lời: “Không, ngươi không thể.”

Khôi Nhất thất vọng cụp vai, ném về phía Nam Tầm ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ và căm hận. Trong họa có phúc mà…

Tiểu Vương kiêu ngạo vẫy mông, lũ người ngu ngốc, tưởng móng vuốt của nó dễ lấy vậy sao?

Ăn rác phòng bếp mà cũng muốn à?

Có bản lĩnh thì đi ăn phân đi!

Nam Tầm có được bảo bối, lập tức chạy ra ngoài khoe khoang gây thù chuốc oán.

Yến Độ có chút phiền với tên hề làm mất mặt này, bèn ra hiệu cho Khôi Nhất. Khôi Nhất lập tức nhận lệnh, huynh đệ phất lên rồi, hắn không đi đấm hai quyền cho hả giận sao được!

Tam Thất thấy Tiểu Vương vẫn còn vẻ kiêu ngạo đắc ý liền vỗ vào đầu nó một cái: “Ngươi quên gì rồi à?”

Đuôi Tiểu Vương lập tức cụp xuống, miễn cưỡng nhích về phía Yến Độ, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Xin lỗi…”

Sắc mặt Yến Độ không đổi, Tam Thất lộ ánh mắt đe dọa.

Giọng Tiểu Vương lập tức hùng hồn mạnh mẽ kèm theo sát ý: “Xin lỗi! Gâu gâu gâu!!”

Yến Thiếu tướng quân cúi mắt nhìn con chó.

Con chó lộ ánh mắt hung tợn.

 

Một người một chó đối mặt, nói là kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt cũng không ngoa.

Yến Độ đột nhiên nắm chặt tay, cơ thể hắn lộ ra vẻ cứng ngắc vừa phải, vừa đủ để Tam Thất nhận ra, sắc mặt cũng hơi tái đi.

Tiểu Vương: ??? Ngươi đang diễn cái gì vậy?

Tam Thất: “Tiểu Vương! Không được dọa Yến Độ!”

Tiểu Vương: “Gâu?” Ta oan quá!

Yến Thiếu tướng quân thở phào một hơi, hắn tự nhiên vỗ vỗ tay Tam Thất: “Ta không sao, nàng đừng để ý. Nó là chó cưng của nàng, ta tin nó sẽ không tùy tiện làm hại người khác.”

Tiểu Vương suýt thì nghiến muốn nát hàm răng, nó trừng trừng nhìn tay Yến Độ, đừng tưởng nó không nhìn ra tiểu tử này không chỉ giả vờ yếu đuối mà còn nhân cơ hội sờ tay nhỏ của Tam Tam!

Nhìn kìa! Hắn còn nắm chặt không buông!

Đê tiện!! Thật quá hèn hạ!!

“Tiểu Vương, không được đâu nhé.” Tam Thất nghiêm túc dạy bảo: “Yến Độ là bằng hữu, không phải kẻ thù. Móng vuốt và răng của ngươi không được chĩa vào bằng hữu.”

Tiểu Vương âm trầm liếc Yến Độ một cái rồi một phát lao vào lòng Tam Thất.

“Tam Tam ôm ta mới nghe lời gâu~”

“Ôm ôm~ ôm ôm~ chải lông cho ta~ bụng ngứa~ gãi gãi bụng đi mà~”

Tiểu Vương liên tục dùng từ láy, lộ cả bụng ra lăn lộn dưới chân Tam Thất.

Tam Thất bất lực, đành phải ngồi xuống gãi bụng cho nó.

Tiểu Vương liếc mắt nhìn Yến Độ, miệng chó suýt thì vểnh lên.

Hừ~ so tranh sủng và làm trò bỉ ổi, tiểu tử~ ngươi còn non lắm!

Mặt Yến Độ không biểu cảm, xoa xoa đầu ngón tay.

Quả nhiên, chó đê tiện chỉ có thái lát cho vào nồi lẩu mới ngoan ngoãn…

Bên Tướng quân phủ náo nhiệt, người của Quận chúa phủ cũng được gọi sang, hai nhà cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tất niên.

Đã là năm mới, câu đối xuân tất nhiên không thể thiếu.

Chữ của Yến Độ như rồng bay phượng múa, khí thế ngời ngời. Tam Thất nhìn cũng thấy ngứa tay, nhưng gần đây nàng không nên cầm bút nên không tham gia.

Ngược lại, Vân Bất Ngạ, vốn dĩ luôn là người ồn ào nhất nhưng sau khi nhìn thấy Tiểu Vương hắn thay đổi hẳn. Ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Tiểu Vương, rồi lại như hồn vía lên mây, chẳng biết đang nghĩ gì.

Thế nên khi Lý công công mang thưởng của Hoài Đế đến Quận chúa phủ suýt thì không tìm thấy người.

Cuối cùng là đi theo tiếng ồn ào đến bên tường.

Khi nhìn thấy cả một bức tường sập, Lý công công ngơ ngác.

Một lúc sau, khi thấy đám người của Tướng quân phủ và Quận chúa phủ thân thiết như một nhà, Lý công công dở khóc dở cười.

“Thiếu tướng quân, thánh ý của bệ hạ là để ngài úp mặt vào tường sám hối, không được ra ngoài mà…”

Yến Độ sắc mặt tự nhiên: “Ta vẫn luôn ở trong Tướng quân phủ.”

Lý công công lại nhìn sang Tam Thất.

Tam Thất chớp chớp mắt: “Bệ hạ cũng đâu có nói không cho ta ra ngoài thăm phủ bên cạnh, ta cũng dọn đến Quận chúa phủ rồi mà.”

Lý công công: “…” Người đây là dọn sao?

Lý công công buồn bã nhìn hai người, cũng không nói gì nữa. Quận chúa phủ và Tướng quân phủ chỉ cách nhau một bức tường, phủ đệ lại là do bệ hạ chọn và ban thưởng, kết quả này bệ hạ chắc cũng đã liệu trước rồi?

Vì vậy Lý công công để lại đồ thưởng rồi về cung phục mệnh.

Hoài – đã liệu trước – Đế sau khi biết tin “tường sập”, khóe miệng khẽ giật một cái.

Đúng lúc Yến Hoàng hậu đến, biết chuyện này cũng cảm thấy mất mặt.

Lần đầu tiên cảm thấy tiểu tử nhà mình không ra gì, tiểu tử ranh… thật là vừa không giấu được vừa không nhịn được…

“Tiểu hỗn đản này, trẫm phạt nó úp mặt vào tường sám hối, nó thì hay rồi, đào tường khoét vách để yêu đương!” Hoài Đế giả vờ nổi giận: “Quận chúa phủ ở gần nó liền đập tường, nếu ở xa có phải nó sẽ đào địa đạo đến không?!”

Yến Hoàng hậu đặt bát chè ngọt lên bàn: “Vậy đổi cho Hưng Quốc Quận chúa một phủ đệ khác?”

“Phí tiền của dân chúng!” Hoài Đế nói năng chính nghĩa.

Yến Hoàng hậu lườm ông một cái, ra hiệu cho Lý công công mang hết tấu chương xuống.

Hoài Đế vừa định nói không cần, Yến Hoàng hậu liếc ông một cái: “Hôm nay là trừ tịch, bệ hạ cũng cho mình nghỉ một ngày đi.”

Sau chuyện tiền Thanh Phù đã mấy đêm liền Hoài Đế chỉ ngủ được hai canh giờ. Yến Hoàng hậu nhìn thấy trong mắt, đương nhiên lo lắng cho sức khỏe của ông.

Sau khi dùng xong chè ngọt Hoài Đế hỏi về Ngũ Hoàng tử.

Mông của Ngũ Hoàng tử đã bị đánh nát, mấy ngày nay vẫn nằm yên như một phế vật.

Yến Hoàng hậu nhắc đến tên phế vật này cũng đau đầu một trận. Thái tử từ nhỏ thông minh ổn trọng, không khiến bà phải lo nhiều, Thất Công chúa cũng là một chiếc áo bông tri kỷ.

Chỉ riêng lão ngũ phế vật này, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, mà mỗi lần gây họa là y như rằng làm trời long đất lở.

Còn về Tam Hoàng tử, Hoài Đế và Yến Hoàng hậu đều không nhắc đến.

Hoài Đế đối với người nhi tử này đã thất vọng tột cùng, Tam Hoàng tử đến giờ vẫn còn bị giam trong nhà lao Hình bộ. Chủ đề lại quay về Ngũ Hoàng tử.

“Cũng nên chọn cho nó một vị phu tử nghiêm khắc hơn.”

Yến Hoàng hậu nghe vậy nhướng mày: “Bệ hạ, người không phải là muốn…”

“Trẫm thấy Tiểu Cửu rảnh rỗi quá, có cả thời gian rảnh đi đập tường, không tìm cho nó chút việc làm sao được?”

“Đúng lúc, trẫm lúc trước quên thưởng quà năm mới cho nó.”

Hoài Đế cảm thấy mình thực sự là một minh quân và một người phụ thân hiền từ, vung tay một cái liền cho người mang thêm “quà năm mới” đến Tướng quân phủ—— đem Ngũ Hoàng tử đóng gói gửi qua.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.