🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghiêm phu nhân cảm thấy Tam Thất đúng là một kẻ điên!

Đầu tiên là để một con chó dữ chặn cửa, không cho bà ta vào, bây giờ lại còn để nhi tử mình vào phòng sinh!

Đúng là hỗn xược!

Phòng sinh là nơi ô uế, nam tử có thể vào sao?!

Nghiêm Thủ Nghĩa lại không dám không nghe, trực tiếp xông vào, loạng choạng chạy đến bên giường nắm chặt tay Thẩm Nhược Ninh.

“Ninh nương… Ninh nương…” hắn gọi từng tiếng.

Nghiêm phu nhân thấy vậy suýt thì không thở nổi, bà ta mặt mày khó coi vô cùng, chất vấn Tam Thất: “Hưng Quốc Quận chúa! Bản phu nhân mời ngươi đến là để cứu người! Ngươi đây lại đang làm gì?!”

“Nếu nội tôn tử của ta có mệnh hệ gì, ngươi có gánh nổi không!”

“Đứa trẻ chưa ra đời, Nghiêm phu nhân đã chắc chắn là nhi tử? Lỡ như là nữ nhi thì sao?” Giọng Tam Thất âm u.

Nghiêm phu nhân nổi giận đùng đùng: “Ngươi nói năng bậy bạ gì vậy! Chắc chắn là nội tôn tử, ngươi đừng có nói những lời xui xẻo này…”

Tam Thất cười khẩy một tiếng, lạnh lùng nhìn bà ta: “Nội tôn tử thì là bảo bối, nếu là nội tôn nữ thì không cần phải sống nữa, đúng không?”

Sắc mặt Nghiêm phu nhân đột ngột thay đổi.

Nghiêm Thủ Nghĩa đột ngột ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Tam Thất.

Tam Thất lạnh lùng liếc hắn một cái: “Còn ngươi? Nếu là nữ nhi, ngươi còn nguyện lấy mạng mình để đổi lấy sự ra đời của nó không?”

Trong lồng ngực Nghiêm Thủ Nghĩa dâng lên cơn giận, hắn không chút do dự: “Đương nhiên! Nữ nhi hay nhi tử đều là máu mủ của ta! Là con của ta! Quận chúa nói những lời này rốt cuộc là có ý gì?”

“Lão phu cũng muốn biết, ý đồ của Quận chúa rốt cuộc là gì?” Một giọng nói già dặn vang lên ở cửa.

Đối phương không vào trong, nhưng khi giọng nói của ông ta truyền đến, Nghiêm phu nhân run lên, Nghiêm Thủ Nghĩa cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

“Phụ thân?”

Nghiêm Đại học sĩ Nghiêm Tùng đứng ở cửa, trên khuôn mặt nghiêm nghị, mày nhíu chặt.

Đêm nay trừ tịch là ngày tốt để cả nhà đoàn tụ, tức phụ đột nhiên lâm bồn, lại gặp khó sinh. “Khó sinh” như một lời nguyền bám chặt lấy Nghiêm phủ.

Ông là phụ thân, là phu quân, đương nhiên không tiện ở lại đây, nhưng vẫn luôn cho người theo dõi tình hình, còn mình thì ở trong thư phòng chờ.

Nhưng vừa rồi, một con hạc giấy bay đến bàn của ông. Hạc giấy mở ra, trên đó viết một dòng chữ:

—— Gia môn bất hạnh, uổng mạng bao người, muốn biết sự thật thì mau đến phòng sinh.

Cảnh tượng này quá huyền dị, mà nội dung trên hạc giấy càng khiến Nghiêm Tùng cảm thấy kinh ngạc, liền lập tức đến đây.

Tam Thất đứng dậy, để Sơn Tra hạ rèm giường xuống, che khuất Thẩm Nhược Ninh.

 

“Nghiêm Đại học sĩ, vào đi.”

Nghiêm Tùng hơi do dự rồi vẫn bước vào phòng, nhưng mắt không nhìn nghiêng, chỉ thấy mày ông càng lúc càng nhíu chặt.

Nghiêm phu nhân vừa định mở miệng mắng Tam Thất vô lễ thì nghe một tiếng “ầm”, cửa phòng sinh đột nhiên đóng lại.

Tiếng đóng cửa như là khúc dạo đầu của một màn kịch nào đó.

Giọng Tam Thất âm u: “Không phải Nghiêm Đại học sĩ muốn biết tại sao tức phụ nhà họ Nghiêm liên tục khó sinh mà chết sao?”

“Khổ chủ đã đến, Nghiêm Đại học sĩ không ngại tự mình nghe, tự mình xem, sự thật là gì.”

Nghiêm Tùng và Nghiêm Thủ Nghĩa đột ngột ngẩng đầu, còn Nghiêm phu nhân khi nghe thấy những lời này thì kinh hãi suýt thì nhảy dựng lên.

Trong phòng đột nhiên nổi lên gió mạnh, nến lửa bị thổi bay lung lay.

Các bà mụ kinh hãi la hét, sợ hãi nhìn xung quanh.

Trong ánh nến chập chờn, khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ nửa sáng nửa tối, giữa ánh sáng và bóng tối.

Nàng giơ tay phải lên, kết ấn.

“Giới âm dương tan, âm nhãn, mở!”

Ngay khi sắc lệnh rơi xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy sản quỷ đứng bên cạnh Tam Thất. Mọi người sợ hãi ngã ngồi xuống đất, tiếng thét lớn nhất là từ miệng Nghiêm phu nhân phát ra.

Bà ta nhìn thấy những anh quỷ đang bám trên người mình.

“Quỷ! Có quỷ!!!”

“A a a!!!”

“Cứu mạng!!!”

Nghiêm phu nhân sợ hãi lăn lộn trên đất, theo bản năng chạy về phía Nghiêm Tùng để tìm kiếm sự che chở.

Lại thấy Nghiêm Tùng đứng ngây người tại chỗ, không thể tin được nhìn chằm chằm vào sản quỷ bên cạnh Tam Thất.

Nghiêm Thủ Nghĩa cũng một vẻ ngạc nhiên.

Giọng của hai phụ tử vang lên cùng lúc.

“…Mộng nương?”

Nghiêm phu nhân cứng người tại chỗ, bà ta kinh hãi quay đầu lại, khi nhìn thấy dung mạo của sản quỷ bà ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Thẩm Nhược Mộng oán độc nhìn chằm chằm Nghiêm phu nhân, nàng há miệng, phun ra một ngụm sương máu.

Sương máu nhập vào người, ký ức của Thẩm Nhược Mộng tràn vào tâm trí của tất cả mọi người.

Nhà họ Thẩm có nữ nhi tên Nhược Mộng, mười sáu tuổi gả cho lang quân nhà họ Nghiêm.

Công công hiền hòa, bà bà thương yêu, cùng phu quân tương kính như tân.

(Công công: ba chồng, bà bà: mẹ chồng)

Năm mười bảy tuổi nàng sinh ra trưởng tôn, mọi thứ đều yên bình tốt đẹp. Cho đến khi đứa trẻ lên ba, lộ ra vẻ ngốc nghếch.

Bà bà thúc giục nàng mau chóng sinh thêm một đứa con nữa. Nàng như ý lại mang thai, không ngờ ngày lâm bồn lại gặp khó sinh, chân đứa trẻ ra trước, đầu lại mãi không ra.

Người bà bà mà nàng vẫn luôn tưởng là thương yêu mình, khi nhìn thấy giới tính của đứa trẻ đã lập tức thay đổi sắc mặt.

“Lại là nữ nhi?”

Trên mặt Nghiêm phu nhân không che giấu sự chán ghét, ánh mắt nhìn Thẩm Nhược Mộng như đang nhìn một thứ bẩn thỉu.

“Thật không biết điều, đứa đầu sinh ra một đứa ngốc, đứa thứ hai lại sinh ra một nữ nhi!”

Bà đỡ bên cạnh cẩn thận nhắc nhở: “Đại phu nhân, đầu đứa trẻ bị kẹt rồi, nếu không sinh ra được, e là cả sản phụ và anh nhi đều có nguy hiểm.”

Vẻ mặt Nghiêm phu nhân lạnh lùng vô cùng, bà ta như đang nói một chuyện không đáng kể.

“Không sinh ra được thì đừng sinh nữa.”

“Đừng để tiểu nha đầu lỗ vốn sinh ra cản đường nội tôn tử của ta, đẩy đứa trẻ vào đi.”

Đẩy…

Anh nhi đã sinh ra được hơn nửa, cứ như vậy bị đẩy ngược trở lại vào bụng mẫu thân.

Thẩm Nhược Mộng bị bịt miệng, tiếng la hét, đau đớn, cầu xin của nàng ta đều bị chặn lại trong cổ họng, dưới thân nàng ta chảy máu, là máu của nàng và con nàng.

Thẩm Nhược Mộng chết.

Một xác hai mạng.

Và cái chết của nàng chỉ là khởi đầu.

Người thê tử thứ hai của Nghiêm Thủ Nghĩa lại gặp khó sinh, mang thai cũng là một nữ nhi, thế là…nàng ấy cũng chết.

Đến người thứ ba, thứ tư… cho đến khi Thẩm Nhược Ninh gả vào Nghiêm phủ.

Ảo ảnh tan vỡ.

Những người khác trong phòng đều đã tỉnh lại.

Tất cả mọi người kinh hãi nhìn Nghiêm phu nhân đang ngã trên đất. Họ đều nhớ lại dáng vẻ của Nghiêm phu nhân khi đẩy đứa trẻ trở lại bụng mẫu thân. Bà ta rõ ràng là người, nhưng lúc này, tất cả mọi người nhìn bà ta như nhìn một ác quỷ đội lốt người.

Nghiêm phu nhân lắc đầu: “Giả! Tất cả đều là giả!”

“Ta không làm! Ta không làm những chuyện này!!”

Bà ta vẫn còn chối cãi.

Tiếng khóc của anh nhi vang lên trong phòng, những anh quỷ bò lên người bà ta. Nghiêm phu nhân thất thanh la hét, muốn hất những anh quỷ khỏi người, nhưng tay bà ta xuyên qua chúng, hoàn toàn không thể chạm vào.

Nhưng từng sợi dây rốn lại siết chặt quanh cổ bà ta, cảm giác ngạt thở ngày càng mạnh.

Thật đau đớn…

Giống như những anh nhi đã chết này, chúng còn chưa kịp nhìn thấy thế gian này đã bị cưỡng ép đẩy trở lại vào bụng mẫu thân.

Cảnh tượng này làm người ta kinh hồn bạt vía.

Thẩm Nhược Mộng nhìn, cười, bụng nàng ta dần dần xẹp xuống, nữ nhi của nàng ta cũng bò ra ngoài, ê a hướng về phía Nghiêm phu nhân.

“Cứu mạng――”

“Thủ Nghĩa… Thủ Nghĩa à… cứu mẫu thân… mẫu thân đều là vì con mà…”

Nghiêm phu nhân đưa tay về phía Nghiêm Thủ Nghĩa, trong mắt đầy vẻ cầu xin.

Lồng ngực Nghiêm Thủ Nghĩa phập phồng dữ dội, mắt hắn đỏ ngầu, hận thù khiến mắt hắn đỏ rực. “Vì ta? Vì ta?!! Họ là thê tử ta! Là nữ nhi của ta!! Là nội tôn nữ của người!!”

“Sao người có thể tàn nhẫn như vậy! Lòng dạ rắn rết như vậy!!”

Nghiêm Thủ Nghĩa lắc đầu, hắn thậm chí không muốn nhìn Nghiêm phu nhân nữa. Mẫu thân của hắn… sao có thể như vậy?

“Mộng nương…” Nghiêm Thủ Nghĩa nhìn Thẩm Nhược Mộng, Thẩm Nhược Mộng lại không thèm liếc hắn một cái.

Nghiêm Thủ Nghĩa vô cùng lo lắng: “Ta biết nàng hận mẫu thân ta, nhưng… có thể tha cho Ninh nương không! Là ta có lỗi với nàng, Nghiêm gia có lỗi với nàng, nhưng Ninh nương và đứa trẻ là vô tội, nàng ấy cũng là muội muội ruột của nàng mà!”

Thấy Thẩm Nhược Mộng vẫn không động lòng, Nghiêm Thủ Nghĩa quay sang Tam Thất dập đầu lạy: “Quận chúa! Quận chúa cứu Ninh nương và đứa trẻ đi!”

Tam Thất sắc mặt lạnh nhạt: “Oan có đầu, nợ có chủ, ta không phải khổ chủ, cầu ta làm gì.”

“Đi thôi.” Tam Thất để lại câu này rồi đi thẳng ra ngoài, Thường ma ma và Sơn Tra cũng từ trong rèm giường bước ra đi theo sau Tam Thất.

Những người khác trong phòng sinh đều không thể tin được nhìn nàng.

Cứ…cứ thế mà đi sao?!

Thẩm Nhược Mộng, sản quỷ này cứ thế đứng đó, Nghiêm phu nhân cũng bị anh quỷ đòi mạng, con của Thẩm Nhược Ninh cũng chưa sinh ra, cục diện rối loạn như vậy mà kẻ đầu sỏ lại cứ thế đi?

Tam Thất đi đến cửa đột nhiên dừng lại, đám người nhà họ Nghiêm còn tưởng nàng đã đổi ý.

Nàng quay đầu lại liếc nhìn Nghiêm Đại học sĩ đang thất thần, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Nhược Mộng:

“Đừng sợ báo ứng, đêm nay ngươi muốn làm gì ta đều gánh cho ngươi!”

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.