Vị thành triêu vũ ấp khinh trần
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân
--Bản dịch của Tương Như (Nam Trân)--
Mưa mai thấm bụi Vị Thành;
Liễu bên quán trọ sắc xanh ngời ngời.
Khuyên anh hãy cạn chén mời;
Dương Quan ra khỏi ai người cố tri.
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Vị Thành mưa sớm bụi mờ bay
Quán liễu xanh xanh sắc mới thay.
Mời bác cạn thêm chung rượu nữa
Phía tây Dương ải, bạn còn ai?
--Bản dịch của NguyễnTâmHàn--
Sớm Vị Thành mưa rơi thấm bụi
Quán bên đường liễu mới xanh xanh
Cạn đi thêm một chén tình
Dương Quan qua hết độc hành nẻo Tây
Chòi nghỉ phía tây Bắc Kinh mười dặm, dưới hành lang loang lổ, Thẩm Mặc toàn thân bạch y, đứng không nhúc nhích nhìn về phía đông.
Nhìn thành quách đằng xa, góc cạnh lầu gác chập trùng, nổi bật sự phồn hoa của Bắc Kinh, Thẩm Mặc thầm thở dài, mấy khu ổ chuột rách nát kia bị tường thành che kín mín. Điều này giống như tệ nạn tràn ngập của Đại Minh sau 170 lập quốc, vấn đề trùng trùng, được che giấu dưới bề ngoài bóng bẩy mà thôi.
Thẩm Mặc có tầm nhìn lịch sử vượt qua thời đại, tất nhiên biết quốc vận hưng vong, vương triều lên xuống là quy luật sắt đá. Cả sự hùng mạnh của Hàn Đường, cũng không thể ngăn cản được quy luật đó. Hiện giờ Đại Minh nền tảng kém hơn, vấn đề nhiều hơn, có thể hoát khỏi bàn tay lịch sử được không? Lý tưởng của mình là điều nực cười?
Triều đại hưng vong, càm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cu-nhat-pham/2628915/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.