- Khí chất ?
Từ Hải tỏ ra không hiểu cho lắm:
- Khí chất là cái gì?
Thẩm Mặc cười khẽ:
- Chính là đặc điểm phong cách và khí độ của một con người.
- .. Khí độ.
Từ Hải hiểu được mỗi cái chữ này, chỉ vào những bầu rượu trong giỏ nói:
- Đây toàn là danh tửu tại sao không hợp với khí độ của chúng ta.
- Đây tuy đúng là danh tửu thật, nhưng lại ngọt thuần là chính, vị cay không đủ, đều là rượu cho văn nhân mặc khách, nữ tử khuê phòng.
Thẩm Mặc cười khà khà:
- Chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, sống sở trên đời này phải chú trọng một cái khí phách! Làm phải làm việc lớn, uống phải uống rượu mạnh. Cái thứ rượu này à ...
Y khẽ lắc đầu:
- Đều quá nhạt.
Từ Hải nghe vậy cười ha hả:
- Lời này nghe hay lắm, vậy đại nhân muốn uống rượu gì?
- Lô Châu có một thứ rượu, tên gọi là Nhất Phẩm Hoành Đồ, Minh Sơn huynh đã uống chưa?
- Nhất phẩm hoành đồ à? Cái tên này thật là đặc biệt.
Từ Hải lắc đầu:
- Có điều nói thật là ta chưa nghe qua, càng chưa uống qua.
- Ha ha, tại hạ có đây.
Thẩm Mặc như hóa phép lấy từ trong ống tay áo ra một vò rượu, đặt ở trên bàn nói:
- Huynh góp thức ăn, ta góp rượu. Công bằng hợp lý, không ai chiếm lợi của ai.
Từ Hải cầm bình rượu kiểu cổ đó lên, hỏi:
- Thứ rượu này vị thế nào.
- Uống vào là biết mà, rót đầy, rót đầy nào.
- Được.
Từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cu-nhat-pham/2629047/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.