Nghe nói Thẩm Mặc có được truyền ngôi chí bảo, các huynh đệ đều chấn kinh rồi, ngay cả ăn cơm cũng không cần, bu nhau muốn xem bảo bối kia. . .
Thẩm Mặc và Từ Vị nhìn nhau, cuối cùng mới nói:
- Đây chính là chí bảo, không thể xem tùy tiện, cần phải chọn một ngày tốt, bày lên hương án cúng vái rồi mới nhìn được.
- Còn phải phiền phức như thế à?
Tôn Đĩnh và Đào Đại Lâm Lâm đều bĩu môi nói:
- Nhìn thôi chứ có nhìn hư nó đâu.
- Đương nhiên rồi!
Từ Vị vội vàng phụ hoạ:
- Thấy thì thấy không hư, nhưng ở trong kinh chúng ta vẫn nên thận trọng mới tốt hơn, để tránh khỏi gây thêm phiền phức cho Chuyết Ngôn.
Đã nói đến đây thì mọi người đành phải bỏ ý định và tiếp tục uống rượu. Thẩm Mặc nhìn Từ Vị, thầm nghĩ gì cũng biết, chính là cần phải làm ra một cái khác.
Mọi người vừa uống vừa trò chuyện, đề tài bất giác chuyển đến sự kiện Vương Thế Trinh hôm nay, bầu không khí lập tức nặng trĩu. Mỗi người đều sắc mặt khó coi, trong lòng tức giận bất bình. Nhưng không ai nguyện phá hủy bầu không khí vui mừng trên bàn tiệc đón gió này, cho nên đều nghẹn không nói.
Thấy mọi người hăng hái không cao, Thẩm Mặc cười khổ một tiếng nói:
- Ngày hôm nay vốn nên mở tiệc vui vẻ, kết quả đã xảy ra chuyện này, biết trong lòng mọi người đều khó chịu, miễn cưỡng vui cười thì không có ý nghĩa rồi.
Nói rồi nâng ly lên:
- Nào, uống hết ly rượu này rồi chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cu-nhat-pham/2629091/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.