Mặc dù Viên Vĩ cậy tài khinh người, tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng tuyệt không ngu muội, chỉ thấy hai hàng lông mày hắn khẽ run lên vài cái, chậm rãi nói:
- Cái gọi là lễ hiền hạ sĩ, tất có mưu đồ, Thẩm đại nhân không cần quanh co lòng vòng, có gì cứ nói là được.
Thẩm Mặc cười nói mà không chút xấu hổ:
- Đại nhân tuệ nhãn như đuốc, khiến người không chỗ nào che giấu a.
Nói rồi ngẩng đầu lên, nhìn Viên Vĩ nói:
- Thôi được, vậy tại hạ cứ việc nói thẳng, nghe nói Cảnh Vương điện hạ xem trọng tại hạ, có ý định để cho tại hạ đảm nhiệm giảng quan của vương phủ, xin hỏi đại nhân, có việc này không?
- Phải thì thế nào? - Viên Vĩ hí mắt nói: - Không phải lại thế nào?
- Nếu như là đúng. - Thẩm Mặc bình tĩnh nói: - Tại hạ muốn mời đại nhân thay mặt chuyển lời, giúp ta miễn phần việc này.
- Hả. . . Viên Vĩ nhíu mày nói: - Chẳng lẽ ngươi không coi trọng Cảnh Vương chúng ta?
- Không phải? - Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ nói: - Hiện nay ai không biết Cảnh Vương gia như húc nhật đông thăng, vấn đỉnh đông cung chẳng qua là ngày một ngày hai, ta muốn nịnh bợ còn không kịp nữa là, sao lại. . .
Viên Vĩ không khỏi nhíu mày nói:
- Vậy ngươi còn. . .
Nửa câu sau là 'rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt', tuy nhiên chưa nói ra khỏi miệng.
"Ài. . ." Thẩm Mặc thở dài nói:
- Còn không phải là cây Như ý này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cu-nhat-pham/2629097/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.