Khiêng linh cữu là một khâu quan trọng trong tang lễ, là quá tŕnh khiêng lĩnh cữu đến nghĩa địa để an táng. Lá rụng về cội, Lục Bỉnh phải được đưa về phần mộ tổ tiên tại B́nh Hồ, cho nên linh cữu của hắn sẽ do gia nhân hộ tống một đường nam hạ, rồi đến Chiết Giang hạ táng.
Ai ngờ linh cữu c̣n chưa ra đến cửa th́ đă không đi nổi nữa, tám đại hán xuất ra cả lực bú sữa, khuôn mặt cũng bị nghẹn đỏ, nhưng quan tài th́ vẫn không động đậy, mọi người tại đương trường không khỏi thấp giọng nghị luận, suy đoán xem đă xảy ra chuyện ǵ.
Lúc này, tám người khiêng quan tài lại gọi thêm tám lực sĩ của Cẩm Y Vệ nữa, 16 người vai khiêng tay khiêng, cùng nhau cố sức, vẫn khiêng không nổi cỗ qua quan tài đó. Giờ th́ tiếng nghị luận rốt cuộc áp chế không nổi nữa. . . Lúc này sắc trời ảm đạm, gió lạnh vi vu thổi, mọi người đều cảm giác lạnh cả xương sống, hiển nhiên đều đă liên tưởng đến quỷ thần các loại.
Lục Cương và Lục Luân cũng bị hù cho đi không nổi, quỳ gối trước quan tài dập đầu lia lịa. Lục Cương khóc la:
- Cha a, có phải cha có nỗi ḷng ǵ chưa hoàn thành cho nên chưa muốn đi không cha?
Hắn hỏi nửa ngày cũng không có phản ứng, đành phải mờ mịt ngẩng đầu lên, hỏi các đại nhân:
- Chư vị thúc thúc bá bá, v́ sao cha ta không đi, nhưng lại không nói lời nào thế ạ?
Mọi người nh́n nhau, cuối cùng vẫn là Thái thường tự khanh lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cu-nhat-pham/2629184/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.