Tiếng "bíp bíp" vẫn cứ réo rắt vang lên. Cảnh Nghi nhăn mặt, lông mày nhíu chặt lại, hai tay cũng dứt khoát áp lên ngực của Lệ Vấn Chiêu, như thể muốn chặn đứng cái âm thanh phiền phức ấy, nhưng khổ nỗi mãi chẳng chặn được.
Lâu dần, Cảnh Nghi bắt đầu cáu kỉnh, tay siết lấy áo ngực của Lệ Vấn Chiêu, đầy vẻ bất mãn:
"Còn kêu nữa... ồn chết đi được. Anh là bíp bíp cơ động à? Réo mãi không ngừng!" Lệ Vấn Chiêu cúi đầu nhìn quản gia nhỏ đang không ngừng phá rối trên ngực mình, đôi mắt hơi nheo lại: " Bíp bíp cơ động nào? Tôi đâu có kêu?" "Ngay đây này!" Cảnh Nghi nghiêm túc chỉ vào phần ngực trái của Lệ Vấn Chiêu, hai tay còn siết chặt, như muốn bắt quả tang: "Anh phạm luật rồi đấy." 【Đây là tiểu thuyết lành mạnh, anh đang "bíp bíp" cái gì mà không dám nói hả?】 Lệ Vấn Chiêu: "..." Quản gia nhỏ say bí tỉ này đang nói gì vậy? Nếu không phải người trước mặt nồng nặc mùi rượu, có khi anh đã nghĩ Cảnh Nghi cố tình viện cớ để được động tay động chân với mình rồi. Tiếng "ding" nhẹ vang lên, thang máy vẫn đang đi xuống. Lệ Vấn Chiêu lo lắng ở đây lâu sẽ bị Thẩm Thù Bách phát hiện. Tên đó nếu điên lên thì chẳng ai biết hắn sẽ làm gì. Không chần chừ, anh lập tức giữ chặt tay của Cảnh Nghi: "Về nhà trước đã." Cảnh Nghi loạng choạng, cảm giác cả thế giới như đang quay cuồng. Đến cả hoa văn trên sàn cũng hóa thành những vòng xoáy thôi miên. Cậu khụy xuống, ôm đầu r.ên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-gia-trong-truyen-nguoc-van-bi-nghe-thay-tieng-long-roi/741569/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.