Cảnh Nghi vừa nói xong đã định chuồn, nhưng Lệ Vấn Chiêu ung dung gọi giật lại: "Ý em là, đã nhớ ra hôm qua mình không an phận thế nào rồi nhỉ?"
Cảnh Nghi: "..."
Nhớ thì nhớ được chút chút, nhưng không rõ ràng lắm. Trong đầu chỉ có vài hình ảnh mờ mờ, kiểu như cảnh cậu đang ngồi đối mặt trên đùi của người ta. Do quá mơ hồ, nên cậu vẫn luôn cho rằng đó chỉ là bị mộng xuân lúc say mà thôi.
Nhưng mà, sau khi bị Lệ Vấn Chiêu nhắc lại...
Những hình ảnh tối qua bỗng chốc trở nên sống động như phim chiếu chậm:
Cậu ngồi vắt vẻo trên cặp đùi rắn chắc của người ta, hỏi xem có phải anh ấy thích sờ eo mình hay không, tay còn không chịu yên phận, cứ quấy rối cơ ngực của anh ấy mãi.
Chưa kể, miệng còn phun ra câu hỏi vô cùng vô liêm sỉ: Anh có phải hay không hỏng rồi?
"..."
Oh——my——god.
Cảnh Nghi đứng đơ tại chỗ, ngón chân cào cào nền nhà, chỉ thiếu nước đào một cái hố để tự chôn mình luôn cho rồi.
Khốn kiếp! Cậu trông hệt như một tên lưu manh chuyên trêu ghẹo gái nhà lành ấy!
Lệ Vấn Chiêu đứng yên sau lưng cậu, thấy vành tai Cảnh Nghi đỏ bừng lên thì hơi nhướng mày, cười nhạt: "Nhớ ra rồi đúng không?"
Cảnh Nghi nhắm chặt mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi quay người lại. Đối diện với vẻ mặt trêu chọc của Lệ Vấn Chiêu, sự xấu hổ trong cậu bỗng chốc bốc hơi đâu mất. Cậu mím môi, sau đó ngang nhiên nói:
"Anh không phải bạn trai em sao.... s-s sờ sờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-gia-trong-truyen-nguoc-van-bi-nghe-thay-tieng-long-roi/741568/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.