Cảnh Nghi chớp chớp mắt, cái tiếng 'bíp—' ấy là sao? Từ bị chặn à?
Lệ Vấn Chiêu rốt cuộc đã nghĩ gì mà đến hệ thống phát tâm thanh còn phải ngại không dám truyền tải?
Cảnh Nghi bám vào kệ tài liệu, từ từ đứng thẳng dậy, vội chỉnh lại chiếc áo len để che phần eo hơi lạnh vì lộ ra lúc nãy, nhưng tim thì đập như trống trận.
"Có chuyện gì à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: "Không tìm thấy sao?"
Cảnh Nghi bặm môi, ôm tập tài liệu đi tới: "Lấy được rồi."
Lệ Vấn Chiêu nhận lấy, vẻ mặt chẳng có chút khác thường nào. Vẫn là dáng vẻ bá tổng lạnh lùng, dứt khoát của nhà họ Lệ, hoàn toàn không liên quan gì đến cái giọng tâm thanh đầy ám muội vừa nãy.
Vậy còn tiếng 【bíp—】 thì sao? Hỏng mất rồi à?
Chẳng lẽ năng lực đọc tâm mới cập nhật lại bị lỗi? Trời ơi, nếu thế thật, cậu biết than thở với ai đây?
Cảnh Nghi vừa nghĩ, vừa thất thần đứng đờ ra tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, một giọng trầm thấp vang lên, kéo cậu về thực tại:
"Cảnh Nghi."
"Dạ, gì thế?" Cảnh Nghi theo phản xạ đáp lại.
"Em cứ nhìn tôi làm gì?" Lệ Vấn Chiêu vẫn cúi đầu làm việc, giọng điệu nghe có vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt của quản gia nhỏ thì chẳng chút ngụy trang, cứ nhìn chằm chằm vào anh không rời.
Cảnh Nghi ngẩn ra, đang định phủ nhận thì lại đúng lúc Lệ Vấn Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt hai người gặp nhau.
Ánh nắng trưa xuyên qua cửa kính, rọi lên gương mặt Lệ Vấn Chiêu, khiến các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-gia-trong-truyen-nguoc-van-bi-nghe-thay-tieng-long-roi/741571/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.