Từ cửa hông khách sạn bước ra, Lệ Vấn Chiêu nhanh như chớp bế người lên xe, ra lệnh cho chú Lâm: "Chạy ngay đi, nhanh lên!"
Cả quá trình cứ như thể họ vừa thoát khỏi một thảm họa bên trong. Thấy vậy, chú Lâm đạp ga mạnh hơn, đưa xe lao vút như tên lửa.
Khách sạn dần khuất xa trong gương chiếu hậu.
Lệ Vấn Chiêu dù đã ngồi trên xe nhưng vẫn không dám lơ là cảnh giác. Anh không rõ vì sao loa phát thanh nhà mình – à không, quản gia nhỏ nhà mình lại đột ngột "phát sóng trực tiếp" tâm tư quy mô lớn như thế.
Cũng chẳng biết tần số phủ sóng rộng đến đâu. Anh chỉ lo cậu sẽ tiện tay "bóc" luôn thân phận của anh, đến lúc đó thì đúng là sóng gió chẳng còn nhỏ nữa. Vậy nên, phải tạm lánh xa khách sạn trước đã.
Cảnh Nghi bị bịt miệng cả đoạn, rõ ràng chẳng vui chút nào, bắt đầu giãy đành đạch trên ghế sau.
【Anh bịt miệng tôi làm gì hả?】
Lệ Vấn Chiêu búng mũi cậu một cái: "Im lặng, đừng nói nữa."
【Tôi có nói đâu!】
【Không tin anh nhìn đi, môi tôi có động đậy không nào?】
Lệ Vấn Chiêu cúi nhìn gương mặt ngẩng lên đầy thách thức:
"..."
Không gian kín mít trong xe, cả hai lại ngồi gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Một mùi thơm ngọt dịu, pha chút hương trái cây thoang thoảng qua.
Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Cậu uống rượu rồi đúng không?"
Cảnh Nghi lắc đầu nguầy nguậy, giọng lè nhè: "Không có mà..."
Nhìn cái dáng chối quanh co này, Lệ Vấn Chiêu vừa buồn cười vừa bực mình: "Chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-gia-trong-truyen-nguoc-van-bi-nghe-thay-tieng-long-roi/741589/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.