Bồn hoa lớn ở góc sân lại "nuốt" thêm một người.
Cảnh Nghi chớp mắt mấy cái, lặng lẽ xê ngang một bước lớn sang bên cạnh – lần này chắc chắn không phải lỗi của cậu.
Cái bồn hoa đó lừa được hai người ngã sõng soài, Văn Túc An lao thẳng vào rồi nằm úp mặt ở đó rất lâu mà không nhúc nhích nổi. Cảnh Nghi nhìn độ dài quãng lao tới và độ mạnh cú đâm mà thầm nghĩ, Ừm... cú này chắc là đau lắm.
Tư thế quen thuộc, địa điểm quen thuộc, tiếng kêu đau cũng... quá quen thuộc.
Mãi đến khi lóp ngóp bò ra khỏi luống hoa, Văn Túc An xoay mặt sang, sướt mướt khóc ròng nói với Lệ Minh Chức:
"Minh Chức, mặt tôi hỏng rồi, hu hu hu!"
Từ đuôi mắt kéo dài xuống má, một vết xước mảnh đỏ hồng nổi bật lên trên làn da, không chảy máu nhưng phối với cái bộ mặt lấm lem tro bụi thì thật sự vừa thê thảm vừa... buồn cười.
Nếu là ngày trước, hễ Văn Túc An xảy ra chuyện, Lệ Minh Chức sẽ vội vã lao tới an ủi đủ kiểu, giúp đỡ tận tình. Nhưng hôm nay, Văn Túc An chờ trái rồi lại chờ phải, chẳng thấy sự quan tâm nào ló dạng.
"Cảnh quản gia," Lệ Minh Chức lạnh nhạt nói, "Làm phiền gọi xe cho Văn Túc An. Tôi không khỏe, không tiện tiễn khách."
Nói xong, cậu xoay người thản nhiên đi thẳng vào biệt thự, bỏ lại Văn Túc An đang chới với chìa tay ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-gia-trong-truyen-nguoc-van-bi-nghe-thay-tieng-long-roi/741612/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.