Trước khi về, Lý Nhất thâm trầm nói với cô:
- Tuy tôi có thể lấy được nhưng không chắc nó có phải là thật không vì Vũ Băng Hàn rất mưu mô, anh ta không dễ dàng để tài liệu mật lộ ra dễ dàng như vậy.
Cô lại rất bình tĩnh đáp trả:
- Cậu đừng đích thân mang danh nghĩa mình tới lấy, thuê người đi. Tôi cần đánh lạc hướng anh ta.
- Tôi sẽ không hỏi chị tại sao lại làm vậy. Chị chỉ cần nhớ là tôi tình tôi nguyện.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu:
- Xin lỗi vì đã kéo cậu vào chuyện của tôi.
Lý Nhất không nói gì chỉ chầm chậm ôm lấy cô, bàn tay vỗ về lưng cô:
- Quá khứ của chị tôi không biết nó đau khổ như nào, nhưng cho dù nó có tồi tệ hay xấu xa bao nhiêu tôi vẫn sẽ giúp chị. Tôi biết chị biết lý do tôi làm vậy.
Cô biết chứ! Rõ ràng như thế làm sao cô có thể giả vờ là không biết. Nhưng cô lại chọn im lặng.
Nói cô không trốn tránh là nói dối. Nói cô không có gì với cậu nhóc này là thanh cao.
Tình cảm của cô với cậu nhóc này cô hiểu rõ hơn ai hết nhưng nó chỉ giới hạn ở mức độ chị em.
Vì cô biết trái tim này đã không còn khoảng trống rồi.
Cô thẫn thờ bước vào nhà, vừa mở cửa phòng đã thấy anh ở trong phòng cô.
Cô giật nảy mình, trong lòng không khỏi lo lắng một phen. Vũ Băng Hàn đã biết được chuyện gì rồi sao? Không thể, cô vẫn chưa bắt đầu thì làm sao biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-bat-chinh-muoi-muoi/85452/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.