Tay Thẩm Đồng Nghi lắc lư, tách đụng phải ấm trà, phát ra một âm thanh trong trẻo.
"Không phải cô không thích uống trà sao?" Thẩm Đồng Nghi nói.
Từ Tô Du: "Giờ thì thích rồi."
Thích hay không là chuyện quyết định được trong phút chốc ư?
Thẩm Đồng Nghi không hiểu, cô chỉ biết mình phải lòng Từ Tô Du có lẽ thật sự chỉ mất một phút chốc—— Lần đầu gặp gỡ, cô ấy mặc áo ngắn tay, quần dài, tựa như hoa nở ngoài đồng, tự do và tươi tắn, cực kỳ tương phản với cuộc sống nhàm chán và vô vị của cô. Cô ngưỡng mộ vô cùng, không kìm được mà cứ nhìn mãi. Nhìn thấy cô ấy ngoảnh lại, nhoẻn miệng cười, cô rung động vô cùng.
Đây chính là "thích" của cô.
Còn "không thích", có lẽ là vĩnh viễn sẽ không thể, suy cho cùng, người này có thể coi là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên trong hai kiếp người của cô.
Cuối cùng vẫn là người cô khao khát nhưng không thể với tới.
Thẩm Đồng Nghi cúi đầu, cổ họng căng nhức đến mức muốn nổ tung nuốt khan, mỉm cười nói: "Không phải trà ngon gì đâu."
Từ Tô Du: "Không sao, tôi không am hiểu về trà lắm."
Có vẻ như cô ấy đã hạ quyết tâm phải có được ấm trà này.
Thẩm Đồng Nghi chỉ đành đặt từng món về chỗ cũ, khi tay chạm vào chiếc đ ĩa đựng bánh quy, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Hôm nay tuyết lớn thật đấy, nhìn thôi đã thấy lạnh."
Từ Tô Du theo bản năng quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-doi-dang/1898568/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.