Tần Việt bận mãi đến tận 11 giờ đêm mới lên đón Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh chẳng muốn nói thêm câu thừa thãi nào, suy cho cùng há miệng mắc quai, cô ấy đang trong trạng thái được S thỏa mãn, càng không có lý do gì để qua cầu rút ván, gây sự tiếp, nhưng cô ấy bỗng nhớ ra một chuyện.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu dựa vào ghế phụ, ngước mắt nhìn Tần Việt: "Cách giải quyết mâu thuẫn của em liệu có hơi quá đơn giản và cục súc không?"
Tần Việt nói: "Chị không thích à?"
Thẩm Kiến Thanh: "..."
Không thích mà khóc được à?
Thẩm Kiến Thanh đổi chân bắt chéo, trong lúc đó vô tình không giữ chắc giày cao gót, đánh rơi nó ngả nghiêng dưới chân.
Thẩm Kiến Thanh cụp mắt, thầm nghĩ, lâu lắm rồi cô ấy mới bị hành đến khóc, chuyện tình cảm là vậy đấy, quả nhiên vẫn phải có chút trắc trở thì mới đủ sâu sắc được.
Thẩm Kiến Thanh chợt không ghìm được chân đang gác bên trên.
Nhũn đến đáng sợ.
Kinh khủng hơn là, đến tận bây giờ cô ấy vẫn không dám nhớ lại mình đã đứng như thế nào trong suốt 1 tiếng đồng hồ đó. Nếu không phải bàn làm việc chất lượng thì có lẽ đã bị cô ấy cào ra vài cái lỗ rồi nhỉ?
...Đến cùng thì sư phụ Tần vẫn là sư phụ Tần, khi nhường cô ấy thì rộng lượng hào phóng, không nhường thì, cô ấy chỉ có r3n rỉ, khóc lóc.
Nghĩ vậy, sư phụ Tần nhường cô ấy cũng có một kiểu khí chất công khá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-doi-dang/1898581/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.