Hôm sau, tại nhà.
Do Thẩm Kiến Thanh về Giang Bình sớm nên hiệu quả liên lạc từ xa bị giảm sút, buộc phải mất nhiều thời gian hơn để đồng bộ công việc phía bên kia xem liệu có diễn ra bình thường hay không, vậy nên vừa xong bữa sáng, cô ấy đã đi vào phòng làm việc.
Chẳng bao lâu sau, Tần Việt cũng theo vào.
5 năm trước, Thanh Dương nắm bắt cơ hội thay đổi kỹ thuật, vươn lên trở thành công ty đầu ngành chỉ sau một đêm, Thẩm Kiến Thanh có chút ít tiền trong tay, lập tức thực hiện lời hứa năm xưa của mình—— Việt, trước khi tốt nghiệp tiến sĩ, chị nhất định sẽ tặng em một gian phòng làm việc có ánh nắng chiếu vào—— Dùng hết tiền tích góp của mình để mua căn nhà ven sông này, rộng rãi, yên tĩnh và riêng tư, cô ấy thậm chí còn tìm kiến trúc sư xuất sắc nhất Giang Bình lúc bấy giờ để thiết kế phòng làm việc, mới có thể cho Tần Việt ngay cả khi ngủ gật trong phòng làm việc cũng sẽ được nằm dưới nắng.
Thẩm Kiến Thanh họp xong, được nghỉ ngơi một lúc ngắn.
Cô ấy xoa bóp cổ, quay đầu thì nhìn thấy Tần Việt đang nằm trên sofa ngủ ngon lành.
Cái tướng ngủ gì thế này, chăn nửa đắp nửa quăng, đầu tóc rối bù như ổ gà.
Thẩm Kiến Thanh tháo tai nghe ra, bước đến bên cửa sổ, cúi xuống nhặt nửa tấm chăn rơi xuống đất lên, xếp bên chân Tần Việt, rồi lại đặt cánh tay đang lộ ra bên ngoài của cô vào trong chăn, tiện tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-doi-dang/1898583/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.