Tần Việt nghe thấy giọng nói của Từ Tô Du, hiểu hơn cả là "cách duy nhất" mà cô nàng nói. Cô cố gắng mở miệng đáp lại, nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn ngang, không thể nào phát ra âm thanh.
Cô bị mắc kẹt trong một thế giới tối tăm, xung quanh không thấy ánh sáng.
Cơ thể nặng nề nóng ran, dường như từng kẽ xương đều đau nhức.
Bất chợt ho một tiếng, như giằng xé đến thần kinh, lồ ng ngực co rút, đau đến mức toàn thân cô run rẩy.
Tần Việt thầm r3n rỉ, dùng sức co quắp mình trong bóng tối.
Không khí màu đen như thể hóa thành hình dạng, từng lớp quấn quanh, rồi từng chút một siết chặt nơi lồ ng ngực.
"Chị ơi!"
Một giọng nữ trẻ trung, đầy sức sống vang lên.
...Rất quen thuộc.
Hàng mi Tần Việt khẽ rung, mí mắt khó khăn cử động, bóng tối vô biên từ từ bị xé rách, có ánh sáng lọt vào.
Trong mông lung, Tần Việt nhìn thấy ánh chiều tà nhuộm đỏ một góc trời, Thẩm Kiến Thanh 13 tuổi mặc đồng phục ngắn tay màu xanh trắng, đeo cặp sách trên lưng, giống như một chú thỏ con hoạt bát, hiếu động, chạy đến bên cạnh một nữ sinh cao hơn cô ấy nửa cái đầu, từ trái sang phải, từ phải sang trái, cuối cùng vòng đến đối diện chị, đi lùi.
"Cô Thẩm Đồng Nghi, kỳ thi tháng này tôi lại đứng đầu đó, cô định thưởng tôi gì đây?"
Thẩm Kiến Thanh vừa nói vừa vênh cằm, biến thành một con công kiêu ngạo.
Đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-doi-dang/1898627/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.