Cố Cảo Đình tiến lên, Cái bóng mờ mờ cao lớn bao phủ cô, cúi người, bế cô lên.
Đầu Hoắc Vi Vũ càng hôn mê, cảm thấy đi bộ cũng té, thật mất thể diện, giải thích một câu: "Tôi bị vấp phải cái đó nên té."
Cố Cảo Đình muốn trực tiếp đem cô vứt xuống bồn cầu.
Anh mặt lạnh, ôm cô đi ra ngoài.
Cấp dưới cung kính mở cửa.
Cố Cảo Đình đặt cô ngồi ở ghế đằng sau.
Hoắc Vi Vũ ngẹo đầu, mắt nhắm nghiền, tựa vào trên cửa sổ, thân thể vặn vẹo, giống như là một bãi bùn nát.
"Tư lệnh, đi nơi nào?" Cấp dưới hỏi.
Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn Hoắc Vi Vũ, một bước lên đến trên xe, trầm giọng nói: "Đi quán rượu Hanh Đức đi."
" Tuân lệnh."
Dưới ánh trăng, ba chiếc xe Rolls Royce màu đen cực kì đắt tiền, xa hoa lái ở lối đi bộ, tạo thành một cảnh tượng khiến người đi đường ngưỡng mộ.
Điện thoại của Hoắc Vi Vũ reo lên.
Cô có chút tri giác, tay sờ loạn ở trong túi xách, mí mắt đều không nhấc lên.
Cố Cảo Đình ngồi thẳng lưng, lúc nào cũng bảo trì quân tư, có khí tràng bao quanh người.
Anh nghe cô còn không nghe điện thoại, liếc hướng cô, ánh mắt lạnh lẽo.
Điện thoại di động của Hoắc Vi Vũ không biết từ lúc nào đã rơi từ trong túi xách ra ngoài, rơi vào ghế bên người cô.
Điện thoại di động ngừng, lại reo.
Cố Cảo Đình cau mày, nhặt điện thoại di động lên, nhìn tên người gọi trên màn hình chính là em gái của anh.
Anh đưa điện thoại vào tay cô.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1634809/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.