“Như vậy không tốt đâu, không phải Cố Tư lệnh trăm công nghìn việc sao? Giúp tôi phỏng vấn, cũng quá phô trương rồi.” Duật Nghị phòng bị nhìn Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình ngồi xuống giường, ánh mắt lạnh như băng nhìn Duật Nghị:
“Không sao, như vậy tôi có thể dễ dàng ghi hình anh phát cho cha anh xem.”
“Cố Cảo Đình, anh đừng quá đáng, cả cha tôi cũng không quản được tôi, anh nghĩ anh là ai!” Duật Nghị tức giận nói.
“Một hồi anh sẽ biết tôi là ai!” Cố Cảo Đình đứng lên, tràn đầy cảm giác chèn ép, mắt nhìn Thượng trung tá:
“Mang anh ta đến đảo không người, trong một tháng không cho ai lui tới.”
“Anh dám, như vậy là anh giam cầm tôi!” Mắt Duật Nghị trừng lớn.
Cố Cảo Đình liếc xéo Duật Nghị:
“Sửa lại một chút, đó là tôi đang trông nom anh.”
Anh đi ra ngoài, vừa lúc Yến Tử chạy đến, nhìn thấy Cố Cảo Đình, lập tức đỏ mặt, đứng sang một bên.
Cố Cảo Đình đi qua cô, dừng lại một chút, ánh mắt thâm u nhìn cô, lóe lên một tia tăm tối, trầm giọng hỏi:
“Cô tới một mình?”
Yến Tử thấy Cố Cảo Đình nói chuyện với mình, tim nhảy thật nhanh, cung kính nói:
“Thưa Tư lệnh, tôi đi cùng với bạn thân.”
“Bạn thân?” Cố Cảo Đình nhíu mày.
“Vâng.” Yến Tử không muốn nói tên của phụ nữ khác trước mặt Cố Cảo Đình, tránh làm anh chú ý.
Âm thanh của Cố Cảo Đình rất dễ nghe giống như tiếng chuông trời, làm cô hạnh phúc muốn té xỉu.
Mặt Cố Cảo Đình không thay đổi đi về phía trước, lịch thiệp, cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1634893/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.