Cố Cảo Đình nhíu mày, đem tay cô gạt đi, trời sinh tính cách lãnh đạm, “Cũng không tới mức xinh đẹp.”
“mọi người đều nói tôi đẹp.” Hoắc Vi Vũ thuận miệng nói.
“Bọn họ đều là lừa gạt cô, cô cũng tin? Tẩy trang cùng hoá trang, trên cơ bản là hai người, bất quá, hóa trang cũng không cảm thấy đẹp, tự tin là chuyện tốt, tin mù quáng sẽ bị người cười nhạo.” Cố Cảo Đình không khách khí nói.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cố Cảo Đình thích cô, mặt trời xác định mọc từ phía tây.
Anh từng trải nhiều, mỹ nữ thành đàn, vị hôn thê không phải tuyệt sắc giai nhân, đương nhiên chướng mắt cô bé tròn.
Cô không cần anh ủy khuất cùng ngủ.
Hoắc Vi Vũ muốn rời giường, mới ngồi dậy, anh vòng tay qua cô, khoát ở trên vai cô, hơi hơi dùng sức, phía sau lưng Hoắc Vi Vũ đụng vào ngực anh cứng rắn.
“Buông tôi ra.” Hoắc Vi Vũ giãy giụa.
Cố Cảo Đình cắn vành tai cô một chút, nói giọng khàn khàn: “Vừa vặn thì tốt, đừng kiêu ngạo như vậy.”
Cô kiêu ngạo cái rắm a.
Hoắc Vi Vũ giãy giụa muốn đứng lên.
Anh hôn theo vành tai cô, đến gương mặt cô.
Đột nhiên, anh dừng lại, nhíu mày nói: “trên mặt cô rốt cuộc tô nhiều ít phấn.”
Hoắc Vi Vũ mặc kệ anh, kéo tay anh ra, từ trên giường ngồi dậy, liếc xéo hướng Cố Cảo Đình.
“anh nói rất đúng, tôi không xinh đẹp, sau khi hoá trang cùng tháo trang sức là hai khuôn mặt, cũng cần dùng phấn thật dày mới có thể che khuất vết sẹo bị em gái anh đánh, cho nên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1634981/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.