Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Anh liếc cô, trên trán có chút mệt mỏi.
“Ngủ đi, tôi cái gì cũng không làm.” Cố Cảo Đình thấp giọng nói.
Thanh âm có chút khàn khàn, mang theo từ tính, ở trong phòng kín giống như tiếng vọng.
Anh nhắm hai mắt lại.
Lông mi dày đặt tinh tế, bao trùm ở quanh đôi mắt, như là cánh quạt.
Hoắc Vi Vũ đánh giá anh.
anh ngủ thực an tĩnh, tuấn mỹ, mất đi chút khắt nghiệt cùng lãnh khốc thường ngày, không có quyền lựcngự trị trên cao, cao không thể chạm.
Trung tá Thượng nói, ngày hôm qua anh vì cô cả đêm không ngủ.
Hoắc Vi Vũ hồ nghi, đôi mắt nheo lại, ngậm chặt miệng suy tư.
Cố Cảo Đình cho cô phi cơ, còn cho cô đảo nhỏ, hiện tại lại tới ôm cô cái gì đều không làm……
Chẳng lẽ là anh yêu cô?
Nghĩ đến điểm này, Hoắc Vi Vũ tim đập lợi hại, thịch thịch, có loại cảm giácquái dị.
Cô đè lại ngực, càng nghĩ càng không có khả năng.
khi còn nhỏ bọn họ đã biết nhau.
Cố Cảo Đình lớn hơn cô bốn, năm tuổi.
vẻ ngoài Cố Cảo Đình khi còn nhỏ vô cùng đẹp, lúc năm sáu tuổi, làn da trắng trẻo, mắt hai mí rõ nét, đôi mắt lớn, tròng mắt giống như là đá màu đen, nhấp nháy nhấp nháy, không nói lời nào, là có thể thu hút ánh mắt mọi người.
Đặc biệt là khi anh cười rộ lên, người đều cảm thấy yếu mềm.
Tất cả mọi người đều nói như thế nào có đứa trẻ đẹp như vậy.
thôi đi, cô chỉ là nghe nói, bởi vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1634980/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.