"Lâm Quang nói, anh ta chụp được ảnh lúc ngài đưa một người phụ nữ vào trong khách sạn, vừa vặn bị phu nhân nghe được, phu nhân liền mượn điện thoại của anh ta sau đó lại xóa hết ảnh.
Anh ta tức giận, liền lừa gạt phu nhân nói máy tính trong nhà còn có ảnh chụp, phu nhân vừa đi, thì đánh anh ta choáng váng, máy tính cũng bị phu nhân xóa dữ liệu hình ảnh.
Chẳng qua lúc phu nhân muốn đi, anh ta lại tỉnh, muốn tiến lên quấy rối phu nhân, có điều, cũng không có thực hiện được, tư lệnh liền xuất hiện."Trung tá Thượng báo cáo.
Đôi mắt của Cố Cảo Đình thâm trầm, dường như bên trong là mênh mông biển rộng, kích thích nghìn tầng sóng, lại hòa nhập con ngươi sâu không lường được của anh.
Trung tá Thượng không dám lên tiếng, cung kính đứng ở bên cạnh.
Cố Cảo Đình đứng ở cửa, dừng lại đó rất lâu.
Nhan Diệc Hàm mang theo ý tá bưng thuốc đi tới, trêu chọc nói: "Hai người đều đứng đây là muốn nghênh đón tôi sao?"
Ánh mắt của Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn về phía anh ta.
Nhan Diệc Hàm lập tức cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, thu hồi nụ cười, nhìn về phía trung tá Thượng.
Trung tá Thượng nhẹ nhàng lắc đầu, cúi đầu.
"Này, thuốc còn nóng uống mới tốt." Nhan Diệc Hàm dời đi đề tài nói.
"Đưa cho tôi, cô ấy đã rút kim tiêm ra, anh đến giúp cô ấy tiêm lại đi." Cố Cảo Đình phân phó nói, nhận lấy thuốc trên tay y tá.
Trung tá Thượng biết điều đẩy cửa phòng bệnh ra.
Cố Cảo Đình đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635029/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.